• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Cô ấy bị bỏ thuốc rồi!




Tám giờ tối, trong quán bar tấp nập những người đàn ông và phụ nữ quyến rũ nóng bỏng.



Sau khi Diệp Quả đưa Mộ Vi Lan đến, trực tiếp gọi hai ly cocktail Long Island Ice Tea.



Mộ Vi Lan không hay đi đến quán bar, không biết nhiều về loại cocktail này: “Quả Quả, chúng ta đổi địa điểm ăn mừng đi, mình mời cậu đi ăn tôm hùm đất nhé?"



Ánh đèn đầy màu sắc trong quán bar và giọng hát lớn khiến màng nhĩ cô khó chịu.



Diệp Quả thích chơi, hét lên bên tai Mộ Vi Lan: “Lan Lan, mình gọi anh mình tới đây! Lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu! Anh ấy cũng học vẽ!”



Diệp Quả muốn luôn giới thiệu anh trai mình Diệp Tử Bác cho Mộ Vi Lan, dù sao cái tốt không thể để ra bên ngoài mà. Một người là anh ruột của cô, một người là bạn thân của cô. Nếu hai người có thể đến được với nhau, vậy thì chẳng phải sẽ càng thân thiết hơn?



Diệp Quả đang suy nghĩ vui vẻ, Diệp Tử Bác đã đi đến rồi.



Diệp Quả vẫy tay: "Anh! Ở bên này!"



Diệp Tử Bác mặc một chiếc áo phông graffiti màu đen, ăn mặc rất thời thượng, vẻ ngoài đẹp trai ngời ngợi. Vừa bước vào quán bar đã bị mấy cô gái trẻ đẹp để ý đến rồi.



Diệp Tử Bác nở một nụ cười bước tới, đưa tay ra và ôm lấy Mộ Vi Lan: “Vi Lan, đã lâu không gặp."



“Tử Bác, lâu rồi không gặp."



Diệp Quả đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn, chỉ vào Diệp Tử Bác rồi lại chỉ sang Mộ Vi Lan: “Hai người....hai người đã quen nhau từ trước?!"



Diệp Tử Bác và Mộ Vi Lan nhìn nhau cười rồi giải thích: “Sao em không nói sớm bạn thân của em là Vi Lan, khi anh đang học tại học viện mỹ thuật ở Paris đã gặp Vi Lan rồi, bọn anh là bạn cùng trường."



Mộ Vi Lan gật đầu: “Đúng vậy, cảm ơn anh trai cậu đã chăm sóc mình ở Paris."



Diệp Quả nhìn chằm chằm hai người: “...? Vậy là hai người đã giấu em và ở bên nhau từ trước rồi?"



Mộ Vi Lan đỏ mặt: “Cậu đang nói cái gì vậy, chúng mình là bạn bè!”



Nhưng Diệp Quả không phải là một kẻ ngốc. Sau khi Diệp Tử Bác liếc nhìn cô, cô lập tức nhường chỗ cho họ. Diệp Quả uống một ngụm cocktail lớn và giả vờ đau bụng: “Vi Lan, hình như mình uống quá lạnh rồi, hơi đau bụng một chút. Cậu nói chuyện với anh mình trước đi, mình đi vệ sinh đã!”



"Có cần mình đi cùng cậu không? Cậu có nặng lắm không?"



Diệp vừa nói không sao vừa rời đi thật nhanh.



"Đừng để ý đến nó, không chừng nó đã để ý đến anh chàng nào trên sàn nhảy rồi." Diệp Tử Bác nhìn Mộ Vi Lan, sự hoài nghi trong mắt anh trở nên nghiêm túc: “Vi Lan, em thật là quá tệ, về nước cũng không nói cho anh biết!"



Mộ Vi Lan xoa cổ rồi xin lỗi: "Em mới về nước, thực sự quá bận. Vốn dĩ định liên lạc với anh, nhưng mà..."



“Được rồi, anh không trách em, nhưng mà nếu đã trở về rồi, sau này gặp chuyện không thể giải quyết được, anh hy vọng em có thể gọi điện cho anh trước tiên."



Mộ Vi Lan cong môi và nói với Diệp Tử Bác: “Tuân lệnh, cậu Diệp!"



Gặp Diệp Tử Bác hoàn toàn là sự tình cờ. Diệp Tử Bác bản tính tự do ngỗ ngược, đua xe với đám xã hội đen trên đường Paris, suýt khiến Mộ Vi Lan bị thương. Sau đó hai người được đưa đến đồn cảnh sát để ghi chép. Sau khi kết án, không ngờ Diệp Tử Bác cùng trường với cô, còn là đàn anh của cô. Hai người không thể không biết nhau, lại đều là người Bắc Thành, thời gian lâu dần cũng trở thành bạn tốt. Diệp Tử Bác là một người đàn ông tốt, ba năm ở Paris, cũng nhờ có sự chăm sóc của anh mà giải quyết được rất nhiều phiền phức cho cô.



Cách đó không không xa, một ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng này.



"Mộ Vi Lan?"



Thẩm Uyển Yêu đến quán bar với mấy người bạn để tổ chức đêm độc thân cuối cùng, nhưng không ngờ lại gặp Mộ Vi Lan ở đây.



"Các cô chơi trước đi, tối nay tôi trả tiền. Hình như tôi gặp người quen, tôi đi chào hỏi trước đã!”



Thẩm Uyển Yêu bỏ lại mấy người bạn đó, đi về phía quầy bar. Thật không ngờ, cô ta lại bắt gặp Mộ Vi Lan hẹn hò với người đàn ông khác trong quán bar.



Hả, vốn tưởng rằng Mộ Vi Lan đã ở bên cạnh Phó Hàn Tranh, sau này không dễ động đến. Nhưng không ngờ nhanh như vậy cô ta đã nắm được điểm yếu của Mộ Vi Lan.



Thẩm Uyển Yêu lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp một vài bức ảnh.



Khi tìm thấy số điện của Phó Hàn Tranh trong danh bạ, cô ta lại do dự một chút.



Chỉ gửi mấy bức ảnh đơn giản này, cho dù Phó Hàn Tranh có nghi ngờ, Mộ Vi Lan chỉ cần nói mấy câu là có thể bỏ qua. Không hề có giá trị gì cả.



Chẳng phải Mộ Vi Lan nói mình là vợ của Phó Hàn Tranh sao? Nếu cô bị chụp ảnh lên giường với người đàn ông khác, liệu Phó Hàn Tranh có cần cô không?



Với tính cách độc đoán của Phó Hàn Tranh, không chừng sẽ trực tiếp bỏ Mộ Vi Lan!



Thẩm Uyển Yêu nhìn vào ly cocktail, đôi môi hơi nhếch lên, ánh mắt đầy toan tính.



Người pha chế rượu cho Mộ Vi Lan và Diệp Tử Bác sau khi nhận được tiền của Thẩm Uyển Yêu đã thêm chút thuốc kích dục vào ly rượu của hai người.



Mộ Vi Lan không biết là cô đã uống quá nhiều rượu, hay là trong quán bar quá bí bách nên cơ thể bắt đầu nóng rực.



Cô nuốt nước bọt khó chịu: “Tử Bác, Quả Quả vẫn chưa quay lại, em đến nhà vệ sinh tìm cô ấy đây."



Mộ Vi Lan quay người định rời đi, Diệp Tử Bác bên cạnh nắm lấy cổ tay cô, bất ngờ ôm cô vào lòng: “Vi Lan, anh hơi khó chịu. Em có thể dìu anh đến phòng riêng để nghỉ ngơi không?"



Diệp Tử Bác không biết làm sao, trong đầu chỉ có một câu nói vang lên



“Ngủ với cô ấy! Ngủ với cô ấy!”



Nhưng có một nhân vật công lý khác trong lòng, nghiêm túc cảnh cáo anh: “Vi Lan là một cô gái tốt, đừng làm bừa. Cho dù có thích cô ấy cũng không thể tùy tiện ngủ với cô ấy! ít nhất là phải chờ cô ấy tự nguyện!"



Diệp Tử Bác là bạn tốt của cô, lại là anh trai của Quả Quả. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, thấy đầu mình có chút choáng váng, cô dìu Diệp Tử Bác và nói: “Ừ, em đưa anh đi nghỉ trước rồi đi tìm Quả Quả sau vậy.”



Diệp Tử Bác nhìn khuôn mặt ửng đỏ quyến rũ của Mộ Vi Lan, kẻ ác trong anh đã hạ gục phần chân lý kia!



Bỏ đi, ngủ trước rồi nói sau!



Anh muốn làm điều này cũng không phải là một hai ngày nữa rồi! Cùng lắm sau khi ngủ với cô thì cưới cô!



Mộ Vi Lan dìu Diệp Tử Bác, bước đi lao đảo về phía phòng riêng...



Ở phía bên kia, Lục Trạm đang uống rượu với bạn đẩy gọng kính, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thân hình của người phụ nữ và khẽ cau mày.



Đó chẳng phải là Mộ Vi Lan người mà mấy người trước đã nộp đơn xin làm “bà Phó đó sao?"



Anh ta vẫn còn nhớ rõ rằng Mộ Vi Lan đã bị Từ Khôn đưa ra khỏi phòng phỏng vấn, Hàn Tranh muốn đích thân phỏng vấn cô. Nghe nói Hàn Tranh đã đưa cô về gặp người nhà rồi, sau lại đến quán bar với một người đàn ông khác?



Đợi đã, người đàn ông đó...hình như là cháu trai của Hàn Tranh, Diệp Tử Bác?!



Lục Trạm rút điện thoại ra, gọi đến số của Phó Hàn Tranh và nở một nụ cười mang hàm ý “đợi xem kịch hay": "Alo, tôi hình như nhìn thấy người phụ nữ của anh rồi.”



Phó Hàn Tranh khẽ nhíu mày: "Lục Trạm, nói rõ ràng."



"Tôi đang ở quán bar, nhìn thấy Mộ Vi Lan ôm cháu trai Diệp Tử Bác của anh đi vào phòng riêng."



Sắc mặt Phó Hàn Tranh tối lại, không nói một lời định cúp điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng nói ung dung của Lục Trạm bên kia: "Tôi nói này, anh phải đến nhanh lên, đến muộn, không chừng người phụ nữ của anh sẽ trở thành vợ của cháu trai anh đấy."



"Im đi."



Phó Hàn Tranh cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe và bước ra khỏi phòng sách.



Trong phòng khách, Hướng Nam Tây đang chơi cùng với Phó Trạch Hàm và Tiểu Đường Đậu, nhìn thấy dáng vẻ vội vã ra ngoài của Phó Hàn Tranh, sững sờ hỏi: “Hàn Tranh, đã muộn như vậy rồi....anh còn đi đâu thế?”



“Có một tài liệu quan trọng để quên công ty."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK