Mộ Vi Lan đi vào trong phòng bếp, Hướng Nam Tây và Tiểu Hàm cũng ở trong đó. Hướng Nam Tây mỉm cười với cô: “Vi Lan, chào buổi sáng”
"Chào buổi sáng, chị dâu.”
Mộ Vi Lan lấy một chiếc cốc sạch, đang định rót nước thì Hướng Nam Tây vội vàng mở lời: “Đó là nước của hôm qua, uống nước cũ không tốt cho sức khỏe. Đây là nước tôi mới đun xong, tôi giúp cô rót một cốc.”
Mộ Vi Lan kinh ngạc: “Cảm ơn.”
Sau khi Hướng Nam Tây rót nước cho cô xong, khi Mộ Vi Lan cầm cốc nước chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên có một lực đẩy cô, cốc nước trong tay cô đổ lên người Tiểu Hàm.
"A--Hu hu hu...A! Đau quá!"
Tiểu Hàm bị cốc nước nóng làm bỏng, lớn tiếng khóc.
Phó Hàn Tranh đang dùng bữa ở ngoài phòng khách nghe thấy tiếng Tiểu Hàm khóc, cau mày sải bước vào phòng bếp: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phó Hàn Tranh vừa bước vào đã nhìn thấy Mộ Vi Lan cầm chiếc cốc trong tay, nước trong cốc đã đổ gần hết, hơi nóng trong cốc thủy tinh bốc lên.
Hướng Nam Tây ôm Tiểu Hàm vào trong lòng, nắm lấy tay của Tiểu Hàm xả trước vòi hoa sen, phẫn nộ nói: “Vi Lan, tôi biết cô không thích tôi. Nhưng Tiểu Hàm chỉ là một đứa bé năm tuổi, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Đấy là nước vừa mới đun sôi đó!"
Mộ Vi Lan ngây người, vẫn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng trách mắng của Hướng Nam Tây.
Hướng Nam Tây hai mắt đỏ hoe, nói với Phó Hàn Tranh: “Hàn Tranh, anh mau đưa Tiểu Hàm đi bệnh viện có được không, nếu để tay sưng phồng lên thì sẽ rất phiền phức."
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mộ Vi Lan đang đứng bên cạnh. Mộ Vi Lan cắn môi, đối diện với ánh mắt của anh và muốn giải thích: “Phó Hàn Tranh, tôi...”
Nhưng anh đã quay người sang mở tủ lạnh, lấy một túi nước đá từ trong tủ lạnh ra, đặt nó lên mu bàn tay của Tiểu Hàm, điềm tĩnh nói: “Tôi đưa hai người đến bệnh viện."
Mộ Vi Lan nhìn Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây đưa Tiểu Hàm bị bỏng nhanh chóng rời khỏi nhà.
Rõ ràng, Phó Hàn Tranh thậm chí còn không muốn nghe cô giải thích, hướng về phía Hướng Nam Tây vô điều kiện.
Trái tim cô bỗng dưng có chút chua chát.
Vữa nãy, rõ ràng là Hướng Nam Tây đã cố ý đẩy cô từ phía sau, mới khiến cốc nước của cô văng vào tay Tiểu Hàm.
Ôi, Hướng Nam Tây mang tiếng làm mẹ mà cũng thật là tàn nhẫn. Để khiến Phó Hàn Tranh ghét cô, ngay cả con trai của mình cô ta cũng sẵn sàng ra tay.
Cô hít một hơi thật sâu, sau khi dùng miếng giẻ lau nước trên mặt sàn, cô nghe thấy giọng nói trẻ con trên cầu thang.
“Bố! Bố ơi! Mộ Mộ? Mộ Mộ! Hai người đang ở đâu thế?"
Mộ Vi Lan đi ra ngoài, thấy Tiểu Đường Đậu đang bước xuống cầu thang, hai tay vịn vào cầu thang, từ từ đi xuống tầng.
Mộ Vi Lan sợ cô bé ngã, vội vàng bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé: “Đường Đậu tỉnh rồi à, mẹ đưa con đi đánh răng rửa mặt trước rồi ăn sáng có được không nào?"
Tiểu Đường Đậu gật đầu, nhìn căn phòng khách trống không, cau mày hỏi: “Mộ Mộ, bố con đâu?”
“Bố con...đưa anh con đến bệnh viện rồi."
"Anh bị ốm rồi sao?"
Mộ Vi Lan lắc đầu: "Sáng nay anh con bị bỏng nước nóng, đều là do mẹ không tốt. Là mẹ không cẩn thận nên mới làm bỏng Tiểu Hàm."
Tiểu Đường Đậu ngước mặt nhìn cô và hỏi: “Vậy anh bị bỏng có nặng không?"
"Chắc là không nặng lắm đâu, chỉ là có thể hai tay sẽ không được chạm vào nước trong một thời gian dài."
Xuống đến nhà, Tiểu Đường Đậu nói: “Mộ Mộ, mẹ cúi người xuống."
Mộ Vi Lan nhất thời không hiểu, nhưng vẫn cúi người xuống theo lời cô bé. Bàn tay trắng mềm của Tiểu Đường Đậu chạm vào đỉnh đầu cô, giống như một người lớn: “Mộ Mộ, con biết mẹ không phải cố ý làm anh bị bỏng, mẹ đừng buồn nữa."
Mộ Vi Lan sững sờ trước hành động ấm áp này của cô bé, ngay cả Tiểu Đường Đậu cũng sẵn sàng tin cô vô điều kiện. Vậy mà tại sao Phó Hàn Tranh đến lời giải thích của cô cũng không thèm nghe? .
Ngôn Tình Sủng
Cô hơi nhíu mày, có chút buồn phiền nói: "Nhưng mà, bố con có vẻ rất tức giận."
Tiểu Đường Đậu đảo mắt: “Không sao đâu, con sẽ nói với bố đó không phải là lỗi của Mộ Mộ, bố sẽ không tức giận nữa.”
Mộ Vi Lan hơi cong lưng, xoa đầu Tiểu Đường Đậu, mỉm cười nói: “Không cần đâu, tấm lòng của Đường Đậu, mẹ nhận rồi."
Nhưng cô bé đảo mắt, trong lòng nghĩ nhất định không thể để bố và Mộ Mộ cãi nhau!
Cô bé rất thích người “mẹ kế" Mộ Mộ này, nếu bố và Mộ Mộ chia tay, chẳng phải bố sẽ lại đem những cô xấu tính về làm “mę kế" của cô bé sao?
Bên trong chiếc Spyker đen.
Tiểu Hàm khóc rất lâu mới ngưng nước mắt. Hướng Nam Tây ôm lấy cậu bé, ấn túi nước đá lên bàn tay bị bỏng của cậu bé, ánh mắt ngước nhìn người đàn ông đang lái xe.
"Hàn Tranh, tôi không biết mình đã làm gì sai mà Vi Lan lại ghét tôi như thế. Cô ấy lại có thể đổ nước nóng lên tay của Tiểu Hàm. Hàn Tranh, nếu lần sau cô ấy nhân lúc tôi không có mặt..."
Những lời ấm ức của Hướng Nam Tây vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Chị dâu, chuyện vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn. Cho dù Mộ Vi Lan có không thích chị thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng không dám làm hại Tiểu Hàm trước mắt tôi."
Mộ Vi Lan vẫn chưa đến nỗi ngu ngốc như vậy.
"Nhưng mà..."
Hướng Nam Tây lại bị Phó Hàn Tranh ngắt lời, giọng anh đã lạnh lùng hơn: “Chị dâu, chuyện hôm nay dừng lại ở đây."
Câu nói “dừng lại ở đây", Hướng Nam Tây vẫn chưa ngu, cô ta hiểu được là đang nói với cô ta.
Cô ta đành im lặng, mím môi, nhìn xuống bàn tay nhỏ của Tiểu Hàm bị bỏng đến bong da, trong lòng cô ta bực tức.
Vết thương của Tiểu Hàm, không thể chịu đựng vô ích!
Mộ Vi Lan sắp đến Phó Thị làm việc, cô ta chắc chắn sẽ đuổi Mộ Vi Lan ra khỏi Phó Thị!
Cho dù Tiểu Hàm chuyện bị bỏng nước sôi, Phó Hàn Tranh nghi ngờ thì đã sao? Ít nhất trong phòng bếp của nhà họ Phó vừa nãy, Hàn Tranh rõ ràng là đã nghiêng về phía cô ta.
Cả Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây đều đến bệnh viện. Phó Chính Viễn gần đây không có ở nhà, nhiệm vụ đưa Tiểu Đường Đậu đi học được giao cho Mộ Vi Lan.
Sau khi đưa Tiểu Đường Đậu đến trường, cô nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa. Lúc này, đoạn đường này rất khó để gọi taxi. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến Phó Thị, có vẻ như là sẽ phải đến muộn rồi.
Trong lúc cô đang tuyệt vọng không ngừng vẫy xe, một chiếc Porsche quen thuộc dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, Mộ Vi Lan vui mừng khôn xiết.
"Tử Bác? Sao anh lại ở đây?"
Diệp Tử Bác nhướn mày nhìn cô: “Đó là vì anh và em có thần giao cách cảm! Mau lên xe đi!"
Mộ Vi Lan nhanh chóng lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “May là em gặp được anh. Nếu không có lẽ hôm nay em sẽ đi làm muộn. Hứ? Không đúng, sao sáng sớm anh đã ra ngoài rồi?"
Diệp Tử Bác mỉm cười bí ẩn: “Anh không phải ra ngoài để hóng gió. Anh đến Phó Thị làm việc, đúng lúc đi ngang qua đây thì nhìn thấy em.”
Chẳng trách mà...
"Nhưng mà, anh không làm việc ở công ty của nhà, chạy đến Phó Thị làm việc để làm gì?" Diệp Tử Bác muốn nói tất nhiên là vì em đấy.
Nhưng mà anh vẫn nhìn được: “Diệp Thị không có việc phù hợp với chuyên ngành của anh. Anh phải xin bố mãi, ông mới chịu nói chuyện với cậu để anh đến bộ phận sáng tạo của Phó Thị làm việc."
Nhưng mà điều kiện của Diệp Tử Bác và bố Diệp Hồng Thiên lại là nếu như trong một năm anh không đạt được bất kỳ thành tựu nào trong nghệ thuật, anh sẽ phải lập tức trở về công ty của nhà và ngoan ngoãn đi theo Diệp Hồng Thiên để kinh doanh.