• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Cô có từng nghĩ đi tìm đứa trẻ đó chưa?




Trước những ánh mắt đang hóng hớt của mọi người, Phó Hàn Tranh bất ngờ đi tới gần Thẩm Uyển Yêu, ép cô ta lùi gần đến bên cạnh bể bơi.



Thẩm Uyển Yêu sợ đến nỗi bước chân của cô ta hỗn loạn, giọng nói run rẩy nhìn anh: "Phó, Phó Hàn Tranh....rốt cuộc anh...muốn làm cái gì?!”



Người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng, hai tay đút túi quần, khí thế tàn bạo, anh từng bước ép Thẩm Uyển Yêu đến mép bể bơi, lạnh lùng nói: “Cô tự mình nhảy xuống, hay là phải phiền tôi ra tay?"



Anh nói xong, bùm một tiếng, Thẩm Uyển Yêu bước lên không trung và ngã xuống bể bơi phía sau, khuấy động một làn sóng lớn.



"A--!"



Một tiếng hét lên!



"Phó Hàn Tranh! Mộ Vi Lan! Các người khốn kiếp!"



Đám cậu ấm và tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ trên bờ sau khi Phó Hàn Tranh đến đều quay sang nhau, chỉ vào Thẩm Uyển Yêu có chút đáng thương thảm hại trong bể bơi, thì thẩm mỉa mai.



Đôi môi của Phó Hàn Tranh nhếch lên, quay người ôm lấy vai của Mộ Vi Lan. Trong đôi mắt ghen tị của mọi người, Phó Hàn Tranh ôm cô rời khỏi bữa tiệc.



Thẩm Uyển Yêu ngâm trong nước, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, hai tay nắm chặt, vung mạnh trong nước, ánh mắt lóe lên một mong muốn trả thù dữ dội: “Mộ Vi Lan, tôi chắc chắn sẽ khiến cô phải trả giả!"



...



Mặc dù là đầu hè, nhưng đêm ở Bắc Thành vẫn có chút lành lạnh. Khi rời khỏi khách sạn, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Mộ Vi Lan rùng mình. Cô ôm lấy cánh tay, và ôm mình chặt hơn.



Cô nắm lấy áo vest trên người mình, nhìn thân hình rắn rỏi của người đàn ông đang sải bước về phía trước, cô cắn môi và mở lời: “Phó Hàn Tranh...tối nay, cảm ơn anh đã đến cứu tôi.”



Người đàn ông không nói gì, đi thẳng đến bên cạnh xe. Mộ Vi Lan tưởng rằng anh không nghe thấy, lấy dũng khí nói một lần nữa: “Tối nay cảm ơn ơn anh..."



Cô vẫn chưa nói xong, đôi mắt của Phó Hàn Tranh rủ xuống nhìn cô: “Trước mặt tôi thì khoa chân múa tay như một con nhím, dám cãi lại tôi, dám tát tôi, tại sao trước mặt Thẩm Uyển Yêu lại nhẫn nhịn như thế?"



Khuôn mặt Mộ Vi Lan đỏ ửng: “Tôi, tôi nhẫn nhịn khi nào thế?” "Vừa nãy rơi xuống bể bơi thảm hại như vậy, còn không phải là nhẫn nhịn sao?"



"Trước đấy, tôi cũng đã khiến Thẩm Uyển Yêu xấu hổ, khiến cô ta mất mặt, chỉ là anh không nhìn thấy mà thôi. Vì vậy cô ta mới tức giận đẩy tôi xuống bể bơi. Cho dù anh không đến cứu tôi, tôi cũng sẽ không thua."



Phó Hàn Tranh nhìn dáng vẻ của cô, bất chợt cười: “Ồ? Vậy ba cái cúi lạy cô cũng có thể tự giải quyết sao?"



"Tôi chắc chắn sẽ không thể cúi lạy trước Thẩm Uyển Yêu!"



Khuôn mặt nhỏ bé của cô cùng một chút kiêu ngạo lúc nào khiến Phó Hàn Tranh ngạc nhiên.



Khi Mộ Vi Lan nhận ra ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn chằm chằm vào mình, anh đã quay người lại và nói: “Lên xe đi."



Khi lên xe, Mộ Vi Lan ngồi trên ghế phụ hắt xì hơi, Phó Hàn Tranh lặng lẽ bật điều hòa.



Chiếc Spyker chầm chậm trên đường, những ánh đèn đường của thành phố roi vào trong xe, ánh sáng lướt qua khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông. Mộ Vi Lan liếc nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Chẳng phải anh nói...tối nay phải đi xã giao sao? Sao vẫn còn thời gian rảnh?"



Anh liếc nhìn cô: “Bữa tối kết thúc sớm.”



“Nhưng anh tại sao lại đến bữa tiệc này để cứu tôi?”



"Tôi vốn dĩ không muốn đến, nhưng nghĩ đến quan hệ hợp tác lâu dài của chúng ta, cô mất mặt thì tôi cũng mất mặt."



Mộ Vi Lan mím môi, hóa ra chỉ là vì thể diện.



Nhưng mà nghĩ như vậy cũng đúng: "Nhưng anh như vậy là đã công bố với tất cả mọi người, tôi là vợ của anh? Nếu chuyện chúng ta là vợ chồng giả mà lộ ra ngoài..."



Phó Hàn Tranh trả lời dứt khoát: “Vậy thì đừng để điều này xảy ra."



Cô cau mày, hơi khó hiểu. Hai người sớm muộn cũng sẽ có ngày xa cách, đến lúc đó chuyện này chắc chắn sẽ bị bại lộ. Vốn dĩ chỉ có người nhà của anh biết chuyện, cho dù sau này có biết được cô đóng giả là vợ của anh, người trong nhà anh cùng lắm sẽ chỉ tức giận một thời gian, nhưng bên ngoài thì khác. Nếu bọn họ biết được hai người đóng giả vợ chồng, chắc chắn sẽ tạo nên rất nhiều tin tức.”



Nhưng mà, chuyện này không ảnh hưởng đến cô. Danh tiếng của cô ở Bắc Thành sớm đã bị Thẩm Uyển Yêu hủy hoại từ lâu, cô cũng đã không còn quan tâm đến những loại tin tức này nữa. Bây giờ biệt thự của nhà họ Mộ đã được giữ lại, bố cô cũng đã được chôn cất, cô không còn vướng bận gì ở Bắc Thành nó. Sau khi cô và Phó Hàn Tranh chia tay nhau, cô sẽ đến thành phố khác để sống.



Cô đang đắm chìm trong kế hoạch cho tương lai thì bất chợt nghe thấy người đàn ông bên cạnh mở lời: “Đứa bé mà cô mang thai hộ ba năm trước, cô không định đi tìm sao?"



Trái tim cô đập mạnh một cái.



Sắc mặt Mộ Vi Lan lập tức xám xịt, cô nhìn Phó Hàn Tranh, cau mày và cắn môi nói: “Phó Hàn Tranh, vừa nãy anh cứu tôi, tôi rất biết ơn anh. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể làm nhục tôi, chà đạp lên nhân phẩm của tôi, xâm phạm đời sống riêng tư của tôi."



“Thù” buổi sáng, cô vẫn chưa quên.



Người đàn ông khịt mũi với một giọng mỉa mai: "Vì vậy cô muốn để chuyện cô mang thai hộ và cả đứa bé đó mãi mãi trở thành bí mật của cô? Hay là cô chỉ đơn giản là cảm thấy đứa bé đó sẽ trở thành vết đen trong cuộc sống và hôn nhân sau này của cô?



Cô xấu hổ khi nhắc đến chuyện mang thai hộ ba năm trước, càng không muốn nhắc đến đứa bé đã sinh ra, là vì cô sợ chuyện này sẽ trở thành vật cản của cô khi kết hôn với người đàn ông khác trong tương lai?



Một ngọn lửa dữ dội bỗng bùng cháy lên trong lòng Phó Hàn Tranh.



"Tôi không có!" Mộ Vi Lan lớn tiếng phản bác lại. Cô che mặt, hơi có chút buồn bã: “Đứa bé năm đó tôi sinh ra, là nam hay nữ tôi còn không biết, tôi đi đâu tìm đây? Tôi muốn đi tìm, nhưng tôi có thân phận và tư cách gì để đi tìm đây? Tôi chẳng qua chỉ là sinh con hộ cho người khác, cho dù biết được thân phận thực sự của người đàn ông và đứa bé đó thì tôi cũng có thể làm được gì chứ? Cho dù tôi không được sống cùng đứa bé đó, cho dù khi đứa bé sinh ra tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó. Nhưng tôi mang thai mười tháng, tình mẫu tử tương thông, tôi làm sao có thể coi đứa bé đó là vết bẩn trong cuộc sống của tôi được?”



Cô cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.



Vậy là, cô thực sự rất nhớ đứa bé đó? Nếu như bây giờ anh nói cho cô biết Tiểu



Đường Đậu chính là đứa bé mà cô sinh ra năm đó... Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe, người gọi đến là Hướng Nam Tây.



Anh nhấc máy



"Alo, chị dâu."



"Hàn Tranh, tôi đang ở đồn cảnh sát. Tôi chỉ uống một chút rượu với đại diện của GK, tôi tưởng rằng không sao. Ai ngờ trên đường lại gặp cảnh sát giao thông tuần tra trên đường, tôi...Hàn Tranh...tôi rất sợ, anh hãy mau đến đồn cảnh sát được không?"



Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh trầm xuống. Sau khi cúp điện thoại, anh quay tay lái xe và quay đầu xe.



Cô bối rối và hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?"



"Chị dâu lái xe khi uống rượu bị cảnh sát giam giữ rồi."



Phó Hàn Tranh tăng tốc chiếc xe, Mộ Vi Lan giữ dây an toàn, liếc nhìn cảm xúc trên khuôn mặt của anh.



Anh hình như...rất lo lắng cho Hướng Nam Tây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK