*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà chủ đưa một chiếc bao cao su chưa mở màu hồng ra: “Mười lăm nghìn một cái, muốn không?”
“Không cần.”
"Không cần!"
Lần này, hai người đồng thanh đáp.
Bà chủ cất bao cao su đi, liếc nhìn họ và nói: “Hừ, không cần thì không cần, hét lên làm gì?"
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn bà chủ, cầm thẻ phòng và kéo Mộ Vi Lan đi về phía phòng nghỉ.
Chính sách con thứ hai của nhà nước sớm đã được mở rộng, cần bao cao su để làm gì chứ?
Sau khi vào phòng, Mộ Vi Lan mới nhận ra chiếc giường nhỏ mà bà chủ nói là nhỏ như thế nào, nó còn nhỏ hơn cả chiếc giường trong phòng bệnh ở trạm y tế trên núi!
Rõ ràng là phòng tình nhân, mà giường lại nhỏ như thế này. Bà chủ này rõ ràng là muốn để khách phải thuê hai phòng, lừa tiền hay sao!
Mộ Vi Lan liếc nhìn Phó Hàn Tranh và dò hỏi: “Hay là tôi thuê thêm một phòng khác nhé?"
Cô đang định ra ngoài, đôi bàn tay to lớn của anh đã nắm chặt lấy cánh tay cô và kéo cô lại: “Không cần."
“Vậy, vậy tối nay anh ngủ ở đâu?"
Phó Hàn Tranh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh: “Sao, cô muốn để tôi ngủ dưới nền đất?”
Cô nào dám chứ!
"Hay, hay là để tôi nằm dưới đất đi!"
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy một chiếc sofa nhỏ trong phòng: “Tôi ngủ trên ghế sofa là được rồi!"
Cô đang định nằm xuống ghế sofa, Phó Hàn Tranh ấn cô vào tường, và áp người lại gần cô!
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, trong không gian chật hẹp này, hơi thở của anh bao trùm lấy cô. Mộ Vi Lan co rúm người, không dám di chuyển, cô giọng nói trầm trầm của anh vang lên: “Đến những điều thân mật hơn còn từng làm rồi, ngủ cùng một giường thì đã làm sao, ngại ngùng rồi à?"
Cô tưởng rằng anh đang nói tới lần thân mật xảy ra vào đêm say rượu ở quán bar nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Thực ra, cô thực sự không nhớ những gì đã xảy ra tối hôm đó, thậm chí cô còn không chắc cô và Phó Hàn Tranh rốt cuộc đã làm chuyện đó hay chưa.
Cô né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, cho đến khi anh lên tiếng: “Đi tắm đi.”
Cô ngoan ngoãn “ừm" một tiếng rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm. Khi Mộ Vi Lan vào phòng tắm, điện thoại di động của Phó Hàn Tranh reo lên. Người gọi đến là Hướng Nam Tây
"Alo, chị dâu.”
Hướng Nam Tây ngập ngừng hỏi: "Hàn Tranh, anh...anh tìm thấy Vi Lan chưa?”
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh đáp lại: “Ừm, cô ấy ở cùng tôi."
“Cô ấy, cô ấy không sao chứ?”
"Không sao, chúng tôi rất ổn.”
Hướng Nam Tây sững sờ ở đầu dây bên kia. Trong điện thoại, giọng nói phấn khích của Tiểu Đường Đậu vang lên: “Thím ơi, cháu có thể nói chuyện với bố được không? Thím? Thím..."
Hướng Nam Tây giật mình, đưa điện thoại cho Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu cầm điện thoại, vui vẻ gọi Phó Hàn Tranh: “Bố! Con nhớ bố lắm!”
"Bố cũng rất nhớ Đường Đậu.”
Cô bé lập tức hỏi: “Bố! Mộ Mộ đâu? Con muốn nói chuyện với Mộ Mộ!"
Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh khẽ nhếch môi: “Mộ Mộ đang tắm."
Cô bé có chút thất vọng: “Vậy bố mau đưa Mộ Mộ về nhà nhé, con rất nhớ Mộ Mộ!"
Phó Hàn Tranh đáp lại yêu cầu của cô bé: “Được."
Sau khi Tiểu Đường Đậu cúp điện thoại, Hướng Nam Tây đứng yên đó với sắc mặt tái nhợt.
Hàn Tranh không những cứu được Mộ Vi Lan, mà hiện giờ còn ở cùng người phụ nữ đó. Nghe giọng điệu của anh, hai người họ đang ngủ chung một phòng!
Ngọn lửa đố kỵ và ghen tức, sinh ra từ tận đáy lòng!
Sau khi Mộ Vi Lan tắm xong, cô mới nhận ra rằng mình không có quần áo để mặc. Cô là bị bắt cóc chứ không phải tới đây du lịch, vì thế không mang theo một bộ quần áo nào cả!
Lẽ nào cô phải trần truồng đi ra ngoài và loanh quanh trước mặt Phó Hàn Tranh sao?
Da mặt cô mỏng, cô không làm được điều đó!
Thế là, cô khẽ mở cửa phòng tắm, thò chiếc đầu với mái tóc ướt sũng ra bên ngoài: “Phó Hàn Tranh...?"
Phó Hàn Tranh bước tới, anh nhìn nửa người cô trốn phía sau cánh cửa, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ ửng và chiếc cổ thiên nga trắng ngần, đôi mắt anh khẽ nheo lại.
Ngoại hình của Mộ Vi Lan không phải là kiểu người tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng diễm lệ. Đặc biệt là vào lúc này, Phó Hàn Tranh dường như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh không mặc quần áo của cô trốn sau cánh cửa. Ba năm trước, cô vì mang thai hộ mà trèo lên giường của anh, hương vị của bảy đêm đó, Phó Hàn Tranh phải thừa nhận rằng thực sự rất nồng nhiệt. Và anh thực sự có hứng thú với Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan ôm ngực mình bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay nắm cửa: “Ừm...quần áo của tôi ướt hết rồi. Trong này cũng không có khăn tắm và áo choàng tắm, anh có thể giúp tôi đến chỗ bà chủ lấy một chiếc tới đây không?"
Cô vừa “cầu xin” Phó Hàn Tranh, vừa thầm mắng bà chủ khách sạn trong lòng. Quá đen tối rồi, khách sạn này đúng là một khách sạn đểu! Cố tình làm giường nhỏ đã đành, trong phòng tắm đến khăn tắm cũng không có. Hơn nữa những chiếc bàn chải đánh răng chưa bóc trong phòng tắm cũng được in giá, đều phải trả tiền! Chắc không phải đến khăn tắm cũng cần phải trả tiền chứ!
Ánh mắt Phó Hàn Tranh lóe lên chút tinh nghịch, anh quay người lại và nói: "Cũng không phải là chưa từng nhìn qua, cô trần truồng đi ra ngoài tôi cũng không chê cô đâu." Ai chê ai? Cô là sợ anh nhìn thấy vóc dáng hoàn hảo của cô sẽ không thể kiềm chế được, anh có hiểu không?
Mộ Vi Lan tưởng rằng anh thực sự không định giúp cô lấy quần áo, cô đỏ mặt nói: “Phó Hàn Tranh! Nếu anh dám
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3