*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Vi Lan vô thức đáp lại anh: “Không đủ..."
Mười phút làm sao mà đủ để tắm được chứ, đặc biệt là sau khi nhìn rõ được âm mưu bất chính của người đàn ông này, cô càng cảm thấy không đủ. Ít nhất phải ở trong phòng tắm nửa tiếng, sau đó cô khóa chặt cửa phòng tắm. Phó Hàn Tranh không rời đi, cô sẽ không ra ngoài.
Mộ Vi Lan suy nghĩ hàng loạt cách đối phó với Phó Hàn Tranh, nhưng đôi mắt đen của anh lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao, lấp lánh và mê hoặc, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tốt nhất là cô nhanh lên.”
Câu nói này khiến cho bộ não của Mộ Vi Lan mở rộng.
Quả nhiên, tư tưởng của Phó Hàn Tranh không trong sáng, cô càng chắn chắn hơn rằng anh muốn làm điều đó!
Anh và Giản Triết có khác biệt gì đâu chứ?
Anh đẹp trai hơn Giản Triết một chút, giàu hơn và có quyền thế hơn một chút...Ngoài những điều kiện bên ngoài này ra, anh cũng giống như Giản Triết, là một con thú!
Cô ôm lấy quần áo và vội vã chạy vào phòng tắm. Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô hoảng loạn chạy đi, anh bật cười, chắc không phải là cô tưởng anh muốn làm gì với cô chứ?
Dù có muốn làm gì, cũng không phải là hôm nay.
Mộ Vi Lan ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng, giữa mùa hè nóng bức tắm hơn nửa tiếng, cô suýt nữa ngạt thở trong đó.
Cho đến khi Phó Hàn Tranh gõ cửa bên ngoài phòng tắm, Mộ Vi Lan mới giật mình và đề cao cảnh giác.
Chắc Phó Hàn Tranh sẽ không phá cửa để vào chứ?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh bên ngoài: “Cô còn không ra sẽ không kịp bữa tối của nhà họ Phó đâu."
Mộ Vi Lan sững sờ và xấu hổ. Phó Hàn Tranh kêu cô đi tắm nhanh là muốn đưa cô về nhà họ Phó ăn tối?
Cô mặc quần áo xong và đi ra ngoài, đối diện với ánh mắt của Phó Hàn Tranh, cô cúi đầu im lặng. Phó Hàn Tranh nở một nụ cười nham hiểm: “Cô đang mong chờ điều gì?”
"Không, không có gì...chẳng phải chúng ta phải về nhà họ Phó ăn tối sao? Mau đi thôi!”
Cô quay người lại và đang định bước đi, người đàn ông phía sau bất chợt nắm lấy tay cổ và kéo cô lại, hơi thở của người đàn ông và cô hòa quyện vào nhau: “Cô cố tình để tôi đến phòng cô tắm rửa, cô có chắc cô không mong chờ điều gì không?"
Mộ Vi Lan đỏ mặt giải thích: “Tôi không cố tình để anh đến phòng tôi tắm rửa! Đó là bởi vì các thiết bị tắm trong phòng khác...”
Người đàn ông cắt ngang lời cô: “Chắc không phải cô định nói với tôi các thiết bị tắm trong phòng khác đều hỏng, chỉ có trong phòng cô là tốt chứ?"
Mộ Vi Lan ngây người nhìn anh, khóe miệng khẽ giật: ".Đến điều này anh cũng biết sao?”
Đây rõ ràng là sự thật, sao cô phải căng thẳng như thế chứ?
Phó Hàn Tranh cúi mặt xuống, anh nhẹ nhàng áp đôi môi của mình lên bờ môi căng mọng của cô và thì thầm nói: “Chuyện này, phụ nữ chủ động sẽ thể hiện quá nhiệt tình, tôi thích từ từ hơn.”
Giọng điệu của anh tràn đầy sự trêu chọc, anh rõ ràng là đang cố tình đùa giỡn cô!
Mộ Vi Lan muốn đẩy anh ra, anh đã nhanh hơn cô một bước, tự động buông cô ra và đút tay vào túi quần, quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay, đi theo sau anh.
Trong biệt thự của nhà họ Phó, Phó Chính Viễn vừa đi du lịch về, Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm ngồi trên đùi ông.
Ông ôm hai đứa bé, nhẹ nhàng hỏi: “Hai cháu có nhớ ông không?"
“Nhớ!”
Hướng Nam Tây bưng tách trà lên, cô ta mỉm cười nói: “Tiểu Hàm, Đường Đậu, ông đã lớn tuổi rồi, hai đứa ngồi trên đùi ông như thế sẽ khiến ông mệt đó.”
Phó Chính Viễn lắc đầu: “Hai đứa nó có nặng là bao, bây giờ ta có thể nâng được quả tạ 50kg, chứ đừng nói đến hai đứa nó bé tí thế này!
Tiểu Đường Đậu nói: “Ông, ông thật là khỏe. Ông sẽ sống đến trăm tuổi, không đúng, ông sẽ sống đến hai trăm tuổi!"
Phó Chính Viễn thơm lên trán Tiểu Đường Đậu và cười nói: “Hai trăm tuổi? Vậy chẳng phải ông sẽ là một con quái vật già sao?"
"Cho dù ông biến thành con quái vật già, Đường Đậu cũng không sợ ông! Bởi vì ông thương Đường Đậu nhất!"
Phó Chính Viễn véo má Tiểu Đường Đậu: "Vẫn là Tiểu Đường Đậu biết nói chuyện nhất!"
Phó Chính Viên lại ngẩng đầu lên nhìn và hỏi: “Phó Hàn Tranh và vợ nó đâu?"
Hướng Nam Tây mím môi, nhìn Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm đều ở đó, cô ta liền nói: “Tiểu Hàm, con đưa em đi xem phim hoạt hình đi. Mẹ có chuyện muốn nói với ông."
Hai đứa bé nhảy xuống khỏi đùi Phó Chính Viễn, Tiểu Hàm nắm tay Tiểu Đường Đậu, hai đứa bé chạy vào phòng chiếu phim để xem phim hoạt hình.
Khi hai đứa bé đều rời đi, Hướng Nam Tây mới trả lời Phó Chính Viễn: “Bố, Vi Lan...Vi Lan
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3