Cố Hảo vô cùng xấu hổ, cô không ngờ lúc quay lại chỉ nhìn thấy Phong Dập Thần mặc một chiếc quần bơi chứ không còn gì khác.
Người đàn ông có thân hình thon dài mảnh khảnh, nước da màu lúa mì, cơ bắp cuồn cuộn và nảy nở, cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư chỗ gần quần bơi. Cho dù chỉ mặc một chiếc quần bơi nhưng vẫn có thể toát lên được khí chất vương giả.
Cố Hảo xấu hổ tới mức ánh mắt không biết phải nhìn vào đâu, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh: “Anh, anh sao lại mặc quần bơi?”
Phong Dập thần khẽ nhếch môi, nụ cười như có như không, ánh mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, giọng nói lười biếng: “Bơi với cô.”
“Ai muốn bơi cơ chứ?”
Cố Hảo cảm thấy mình không thể nào đi cùng một con đường với Phong Dập Thần được, cô không thể nào hiểu nổi người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
“Cô.” Phong Dập Thần đáp một tiếng, sau đó khẽ động, cả người đã đứng trước mặt cô.
Cố Hảo lập tức cảm thấy bị thiếu dưỡng khí.
Dáng người cao lớn của Phong Dập Thần mang lại cho cô cảm giác áp bức khiến cô không thở được, Cố Hảo vô thức lùi lại.
“Phong tiên sinh, tôi không bơi.”
Trên mặt Phong Dập Thần vẫn mang theo ý cười như cũ, cũng đầy áp lực như cũ.
“Đi thay đồ bơi.”
“Không.”
“Muốn tự thay hay là tôi giúp cô thay?” Người đàn ông căn bản không cho cô cơ hội từ chối, bàn tay to lớn nắm lấy cố tay cô kéo ra phía sau.
Phía sau của biệt thự là một bể bơi khép kín, làn nước trong suốt và mát mẻ.
Phong Dập Thần kéo cô đến trước một gian phòng, nói với cô: “Vào thay đồ bơi.”
“Tôi không thay.” Cố Hảo lấy hết dũng khí, đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Anh không thể như vậy…”
Lời còn chưa nói xong đã bị đẩy vào phòng thay đồ, cánh cửa đóng sầm lại.
Cố Hảo hít sâu một hơi, ngẩng đầu lập tức đụng phải đôi mắt sáng ngời của người đàn ông, tim cô chợt thắt lại.
“Tôi thay giúp cô.” Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mấp máy, ánh mắt nhìn cô đầy sự hứng thú.
Cố Hảo tái mét mặt mũi, sợ hãi vô cùng.
Phong Dập Thần chặn ở cửa, cô không đi được, chỉ có thể thỏa hiệp.
“Để tôi, tự tôi thay.”
Dưới cái nhìn của người đàn ông, cuối cùng cô cũng phải nói ra những lời này.
Phong Dập Thần mỉm cười, giọng nói dịu dàng đi không ít: “Thế mới ngoan. Cho cô ba phút, nếu chưa thay xong thì tôi rất cam tâm tình nguyện thay giúp.”
Nói xong, anh để cô ở lại, mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, Phong Dập Thần đứng ở ngoài cửa cúi đầu nhìn mình, có cảm giác.
Đúng là tà môn, đến cả bác sĩ cũng không có cách nào, vậy mà chỉ gần người phụ nữ bên trong một chút mà anh cũng có thể có phản ứng như vậy.
Anh nhắm mắt lại, khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực vô cớ.
Cố Hảo ở bên trong nghĩ đến ba phút thì nhanh chóng chọn một bộ áo tắm mặc vào, lúc nhìn vào gương thì mặt cô lúc đỏ lúc trắng.
Vóc người hoàn mỹ, hoàn toàn không nhìn ra đã sinh con.
Nghĩ đến con, mũi cô hơi chua xót, nếu như chúng đều có thể sống khỏe mạnh thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, chỉ có Mặc Mặc còn sống.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hảo lập tức hít sâu, sự ảm đạm trong ánh mắt cũng biến mất.
Cô mở cửa ra, lấy hết dũng khí nhìn Phong Dập Thần.
Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thâm thúy.
Cố Hảo căng thẳng siết chặt hai tay, không dám nhìn vào anh, cũng không biết phải nhìn đi đâu.