Khi Phong Dập Thần ra khỏi phòng nghỉ thì đã không thấy bóng dáng Cố Hảo đâu.
Khi anh quay trở lại sảnh tiệc thì Trần Thanh Vận bước tới, mang theo nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi vì vừa rồi đã quấy rầy chuyện tốt của anh.”
Phong Dập Trần cũng không thèm nhìn Trần Thanh Vận, ánh mắt đảo xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia.
“Anh tìm cô ấy sao?” Trần Thanh Vận bước tới, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Phong Dập Thần: “Người ta đã đi lâu rồi.”
Phong Dập Thần nhíu mày, đi nhanh như vậy?
“Thần, anh thích kiểu phụ nữ như vậy à?” Trần Thanh Vận ngập ngừng dò hỏi.
Ánh mắt sắc bén của Phong Dập Thần nhìn về phía Trần Thanh Vận, giọng nói khinh thường: “Tôi thích kiểu phụ nữ nào cũng cần phải báo cáo với cô sao?”
Trần Thanh Vận nghẹn họng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tức giận như vậy, xem ra vừa rồi vẫn chưa được tận hứng.”
Trần Thanh Vận vừa bước lại gần thì mùi nước hoa nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi Phong Dập Thần, anh ngửi thấy mùi này thì cau mày chán ghét.
Hết lần này đến lần khác, Trần Thanh Vận ghé vào tai anh thì thầm: “Thần, đàn ông nếu không tự điều chỉnh thì sau này sẽ sinh bệnh. Hay là tối nay chúng ta đi uống với nhau một chút?”
Ám chỉ rõ ràng.
Sắc mặt Phong Dập Thần trầm xuống, trong đầu hiện lên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo và sạch sẽ kia, làn da bởi vì tức giận mà đỏ bừng, còn cả mùi thơm nhẹ như sữa, vẻ đẹp tinh khôi chứ không cần phải trang điểm đậm.
Trong mắt anh lóe lên một tia lạnh lùng, cảnh cáo nhìn Trần Thanh Vận, giọng nói lạnh đến thấu xương: “Nếu còn dám đến gần tôi thì cô sẽ vĩnh viễn bị phong sát.”
Sắc mặt Trần Thanh Vận tái nhợt, nhất thời cả người dại ra.
Phong Dập Thần rời đi.
Trợ lý Lương Thần nhanh chóng bước đến.
“Chủ tịch.”
Phong Dập Thần: “Điều tra người phụ nữ không trang điểm vừa đi ra từ phòng nghỉ của tôi.”
“Đã điều tra rồi.” Lương Thần lập tức báo cáo: “Là một phóng viên thực tập của báo Giải trí mỗi ngày, Cố Hảo, hai mươi lăm tuổi, vừa mới đến làm việc, vẫn chưa được làm nhân viên chính thức.”
Phong Dập Thần nghe thế thì hơi nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên nhìn như một con hồ ly giảo hoạt: “Báo Giải trí mỗi ngày?”
“Vâng, chủ tịch.”
Dáng người cao lớn của Phong Dập Thần đi về phía cửa sổ sảnh tiệc, tất cả mọi người thấy đều nhường đường. Người đàn ông vương giả, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện được phong thái.
Anh đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh đêm dưới lầu.
Trong bóng đêm, có một bóng đen mảnh khảnh từ trong khách sạn bước ra, vội vàng nấp sau một cây cột lớn.
Phong Dật Thần nheo mắt nhìn về nơi đó.
Dưới lầu, bên ngoài khách sạn.
Cố Hảo nấp sau cây cột, cúi đầu gọi điện thoại cho trưởng ban Lý Cầm.
“Chị Cầm, em chụp được một tin tức lớn.”
“Tin tức lớn gì?” Lý Cầm nghe thấy tin tức lớn thì như con mèo đói bụng nhiều ngày bỗng nhiên bắt được một con chuột: “Mau nói cho tôi biết.”
“Ảnh hậu mới.” Cố Hảo không dám lớn tiếng, sợ bị người khác nghe thấy.
“Trần Thanh Vận?”
“Vâng.”
“Tin tức gì? Ngoài chuyện tình cảm ra thì những chuyện khác chẳng thấm vào đâu.”
“Tất nhiên là chuyện đó rồi, vô cùng nóng hổi.”
“Nam chính là ai?” Giọng nói của Lý Cầm vô cùng hào hứng: “Cố Hảo, mau nói cho tôi biết đi.”
“Phong Dập Thần.”
“Ôi trời ơi.” Lý Cầm hô lên: “Cố Hảo, cô đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ngay bây giờ, ngay lập tức.”
“Em sẽ đến công ty luôn.” Cố hảo đi từ sau cây cột ra, quay đầu nhìn trước nhìn sau, khi chắc chắn không thấy bị ai theo dõi thì nhanh chóng ra lề đường bắt taxi.
Cũng may là cô đã kết nối máy ảnh với drive để đồng bộ dữ liệu, nếu không thì sau khi xóa tin trong máy ảnh là mất hết.
Hừ, Phong Dập Thần.
Đây là cái giả mà anh phải trả thì đã chạm vào ngực tôi.
Cô định dùng chuyện này để lên làm nhân viên chính thức chứ cũng không muốn đăng tin này. Nhưng tên đàn ông chết tiệt kia lại dám công khai sờ ngực cô như thể đó là điều hiển nhiên.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu đề của báo Giải trí mỗi ngày: “Nữ ảnh hậu mới Trần Thanh Vận âm thầm gặp gỡ người đàn ông bí ẩn Phong Dập Thần ở một khách sạn lúc đêm khuya.
Trên tờ báo, bức ảnh Trần Thanh Vận dán chặt vào lồng ngực Phong Dập Thần, tư thế vô cùng thân mật.