Cố Hảo nhìn Trần Thanh Vận ngồi trước mặt, trang điểm tinh tế vô cùng đẹp mắt.
Cô biết thực ra tin tức này rất có lợi cho Trần Thanh Vận, bởi vì mọi người đều hiểu lầm cô ta và Phong Dập Thần có quan hệ yêu đương.
Mượn danh tiếng của Phong Dập Thần ở Tế Bắc, Trần Thanh Vận có được thêm nhiều mối quan hệ, cũng coi như có người hỗ trợ cho sự nghiệp diễn xuất.
Cố Hảo gật đầu, đút tay vào túi, dáng vẻ không khiêm tốn cũng không hống hách: “Trần tiểu thư, không biết cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ngồi xuống, đóng cửa lại.” Trần Thanh Vận trầm giọng.
Cố Hảo chui vào xe, đóng cửa, ngồi xuống.
Trần Thanh Vận nhướn mày, lời lẽ sắc bén: “Cố tiểu thư, cô định bồi thường cho tôi như thế nào đây?”
Cố Hảo sửng sốt, hơi bối rối: “Bồi thường cho cô?”
Trần Thanh Vận nhìn cô, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi vì cái tin tức giả cô đăng lên mà bị các công ty hủy hợp đồng, những bộ phim tôi chuẩn bị diễn cũng đã bị thông báo đổi vai. Cô có biết tôi vì tin tức này của cô mà tổn thất bao nhiêu không?”
Cố Hảo bị Trần Thanh Vận tấn công dữ dội đến mức chút cảm giác tội lỗi vì chụp lén của cô đã biến mất hoàn toàn.
Theo những gì cô biết thì ngay sau khi tin tức được công bố thì Trần Thanh Vận nhận được hợp đồng quảng cáo ầm ầm, các đạo diễn cũng đến tìm cô ta để mời cô ta đóng vai chính, thế mà bây giờ cô ta lại nói mình bị tổn thất?
Cố Hảo chống cằm nhìn Trần Thanh Vận: “Trần tiểu thư, hình như cô đã quên mất tôi làm công việc gì.”
Trần Thanh Vận biến sắc, ánh mắt né tránh: “tất nhiên tôi biết cô là một phóng viên báo lá cải vô lương tâm.”
“Lời nói của Trần tiểu thư mang đầy sự khinh miệt với những người làm truyền thông như chúng tôi nhỉ. Tôi không biết tại sao cô có thái độ như thế này, nhưng theo tôi biết thì từ hôm qua thì các hợp đồng quảng cáo và đóng phim của cô đã tăng lên vùn vụt, điều này chắc cũng nên cảm ơn truyền thông và Phong tiên sinh chứ!”
Trần Thanh Vận cứng đờ, lập tức phủ nhận: “Làm gì có cái gì tăng? Tôi đã bị mất đại ngôn, bởi vì tin tức của cô mà tôi đã mất hợp đồng đại ngôn Phong thị.”
Cố Hảo ngẩn ra, chẳng lẽ Phong Dập Thần vì muốn loại bỏ nghi ngờ nên đã hủy bỏ hợp tác với Trần Thanh Vận?
Cô vẫn nhớ hôm đó Trần Thanh Vận chủ động quyến rũ Phong Dập Thần như thế nào, sự chủ động đó làm Phong Dập Thần chán ghét vô cùng. Cũng có thể chính vì điều này mà anh mới hủy hợp đồng đại ngôn của cô ta.
“Trần tiểu thư, trong cuộc sống, nếu mất đi một điều thì cũng sẽ đạt được một điều. Cô mất quyền đại ngôn Phong Thị, nhưng lại thu về được rất nhiều thứ.”
“Tôi mất hợp đồng với Phong Thị thì làm gì còn ai tìm tôi nữa?” Trần Thanh Vận lạnh lùng nói: “Tất cả đều do tin tức giả mà cô tung ra đã làm ảnh hưởng đến tôi. Chuyện này cô nhất định phải bồi thường cho tôi.”
Cố Hảo sửng sốt một chút, sau đó hơi suy tư: “Trần tiểu thư, nếu muốn nói chuyện bồi thường thì hình như cô tìm nhầm người rồi.”
“Tôi không tìm nhầm. Cô đừng tưởng tôi không biết chính cô là người chụp ảnh tôi và Phong Dập Thần.”
Cố Hảo không phủ nhận: “Đúng vậy, chính tôi là người chụp.”
“Thế thì cô phải bồi thường cho tôi.”
“Xin lỗi, Trần tiểu thư, nếu muốn bồi thường thì cô phải liên lạc với tòa soạn báo của tôi. Tôi là một cá nhân, thứ nhất, tôi làm việc cho tòa soạn báo, mỗi bài đăng đều cần có người xét duyệt và phụ trách. Thứ hai, nếu cô biết mình có thể bị chụp lén thì đừng nên làm ra những hành động không phù hợp.”
Trần Thanh Vận không ngờ Cố Hảo lại nói như vậy, cô ta lập tức nổi trận lôi đình: “Chính những phóng viên vô lương tâm như cô mới khiến cuộc sống của chúng tôi phiền phức như vậy.”
Cố Hảo không nói gì.
Cô cảm thấy không cần phải nói. Ảnh hậu như Trần Thanh Vận, nếu làm tốt công việc của mình, làm tấm gương sáng cho thế hệ trẻ chứ không làm những chuyện không phù hợp trong phòng nghỉ thì đã không bị chụp ảnh.
Thấy Cố Hảo không nói câu nào, Trần Thanh Vận được nước lấn tới: “Nếu cô giúp tôi làm một chuyện thì tôi sẽ xí xóa chuyện này cho cô.”
Cố Hảo nhìn Trần Thanh Vận, hơi nhíu mày: “Trần tiểu thư, tôi không có thời gian rảnh làm giao dịch với cô đâu.”
Ánh mắt Trần Thanh Vận lóe lên một tia giữ tợn, vung tay tát Cố Hảo: “Cho cô thể diện cô lại không cần có phải không?”
Cố Hảo nhướng mày, trong mắt đầy sự khó chịu, cô cũng giơ tay lên.
“Bốp bốp.” Hai cái tát, một trái một phải rơi lên mặt Trần Thanh Vận.