Trần Thanh Vận chật vật ôm má, kinh ngạc hô lên: “Cô dám đánh tôi?”
Cố Hảo chỉ cảm thấy buồn cười: “Cô có thể đánh tôi, tại sao tôi lại không thể đánh cô?”
“A…” Trần Thanh Vận hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó hét lên: “Cô thật to gan, cô dám đánh tôi!”
“Đúng vậy, tôi đánh cô đấy.” Cố Hảo tức muốn chết, hôm nay cô bị người ta đánh hay lần, nếu không đánh lại thì người ta còn nghĩ cô là quả hồng mềm dễ bắt nạt.
Trần Lập Phi đánh cô, Trần Thanh Vận cũng đáng cô.
Có phải cô có mâu thuẫn gì với những người họ Trần không?
“Cô, cô…” Trần Thanh Vận chỉ tay vào mặt Cố Hảo: “Cô còn dám đánh tôi hai cái.”
“Một cái tặng cho cô coi như lãi.” Cố Hảo nhìn gương mặt đỏ bừng của Trần Thanh Vận, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trần Thanh Vận tức giận giơ tay lên muốn đánh một cái nữa.
Cố Hảo đã có chuẩn bị trước, ngay lúc cô ta giơ tay lên, cô nắm chặt lấy cổ tay cô ta.
Nắm thật chặt, ánh mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn Trần Thanh Vận, vô cùng sắc bén.
Trái tim Trần Thanh Vận khẽ run lên, cô ta ngẩn ra, cố sức giãy dụa nhưng không thoát được Cố Hảo. Cô ta kích động hét lên: “Cố Hảo, cô dám đắc tội tôi? Buông tay.”
Cố Hảo nghĩ thầm, Phong Dập Thần cô còn dám đắc tội thì một ảnh hậu có là gì.
Cố Hảo cười nhẹ: “Trần tiểu thư, cô là ảnh hậu, tôi chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi, tôi đi chân trần còn sợ mang giày à?”
Trần Thanh Vận cau mày: “Cô dám uy hiếp tôi?”
Cố Hảo gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang uy hiếp cô đấy. Uy hiếp cô một cách quang minh chính đại. Mặc dù tôi chỉ là một phóng viên nhỏ bé, nhưng nếu cô chọc đến tôi thì tôi cũng sẽ phản kích. Cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
Trần Thanh Vận nghe cô nói xong thì vô cùng căng thẳng, cũng vô cùng kinh hãi. Nhìn ánh mắt sắc bén của Cố Hảo, cô ta biết hành động lần này của mình sai rồi.
Cứ nghĩ Cố Hảo là một con thỏ, không ngờ thỏ cuống lên cũng biết cắn người, lại còn cắn đau như thế.
Trần Thanh Vận không muốn chịu thua, cô ta nhìn Cố Hảo, tràn đầy khí thế: “Cá chết lưới rách? Cô nghĩ tôi sẽ cho cô cơ hội này à?”
Cố Hảo nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Trần tiểu thư, cô là người của công chúng, cô nên biết mỗi việc cô làm đều phải chịu sự giám sát của dư luận. Việc này có lợi cho cô không? Tôi khuyên cô suy nghĩ thật rõ ràng, nếu chúng ta xảy ra tranh chấp kẻ chết người sống thì ai sẽ phải chịu nhiều tổn thất nhất? Cô có cho tôi cơ hội hay không, không phải cô nói là được đâu.”
Trần Thanh Vận chột dạ, im lặng nửa ngày không nói câu nào.
Cố Hảo buông tay cô ta ra, lùi về phía sau: “Tôi nghĩ mục đích hôm nay cô đến tìm tôi không phải muốn nói chuyện bồi thường, mà là muốn nhằm đến Phong Dập Thần.”
Trần Thanh Vận càng thêm chột dạ.
Cố Hảo biết Trần Thanh Vận ngưỡng mộ Phong Dập Thần từ lâu, thậm chí còn không quan tâm đến tự tôn mà chủ động đưa mình đến tận cửa.
Đáng tiếc, Phong Dập Thần lại không có cảm giác với cô ta, cô ta làm gì cũng vô ích.
“Trần tiểu thư, tôi không muốn mâu thuẫn đối đầu với ai. Trong sự việc lần này cô cũng có không ít lợi ích, ngoan ngoãn mà nhận đi. Phụ nữ cho dù có huy hoàng đến mức nào cũng không bằng một cuộc sống hạnh phúc bình thản. Mà tôi, không muốn trở thành quân cờ của bất cứ ai.”
Cố Hảo nói xong thì xoay người rời đi, không cho Trần Thanh Vận cơ hội nói thêm điều gì.
Gương mặt Trần Thanh Vận lúc đỏ lúc trắng.
Cô ta tức giận quay đầu nói với vệ sĩ: “Ngăn con ranh thấp hèn đó lại, để tôi đánh cho cô ta một trận.”