Cố Hảo vẫn chưa dám lên bờ, cô sợ gặp phải Phong Dập Thần trong phòng thay đồ, cũng sợ anh lại có hành động gì nên cứ đứng yên trong nước không dám nhúc nhích.
Mười phút sau vẫn chưa thấy Phong Dập Thần ra ngoài.
Cố Hảo hơi khó chịu, nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, giọng nói của Lương Thần từ xa truyền đến: “Cố tiểu thư, chủ tịch có việc đi trước, tôi đưa cô trở về.”
Cố Hảo sửng sốt, sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đang định lên khỏi mặt nước thì cô bỗng nhớ ra điều gì, hô lên: “Chờ một chút.”
Lương Thần cũng rất thức thời: “Cô thay quần áo đi, tôi chờ cô ở đại sảnh.”
“Cảm ơn.”
Chờ Lương Thần rời đi, Cố Hảo nhanh chóng vào phòng thay đồ, vội vã mặc quần áo, mở cửa, chạy ra đại sảnh.
Không biết Phong Dập Thần đi từ lúc nào, chắc là phòng thay đồ vẫn còn có cửa khác.
Cố Hảo nhanh chóng chạy đến, Lương Thần cười híp mắt nhìn cô: “Cố tiểu thư, tôi đưa cô về.”
Cố Hảo vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông tính khí bất thường kia không ở đây là tốt nhất.
“Cảm ơn anh.”
Trên đường trở về, Cố Hảo vẫn không nhịn được hỏi Lương Thần: “Chủ tịch của các anh có phải là bỏ qua cho tôi rồi không?”
Lương Thần lắc đầu, mỉm cười: “Tôi không biết.”
Cố Hảo nhìn Lương Thần, cố gắng nhìn ra điều gì đó.
“Anh không biết hay là không muốn tiết lộ?”
Lương Thần cười mà không nói.
Cố Hảo không nhận được câu trả lời, trong lòng rất khó chịu.
“Cố tiểu thư, báo Giải trí mỗi ngày không phải một tòa soạn tốt, danh tiếng của tổng biên tập Trần cũng không khá lắm, cô cứ nên tính đường lui một chút đi. Mặc dù chủ tịch chúng tôi không truy cứu thì cô cũng chưa chắc vượt qua được cửa ải của tổng biên tập Trần.
Cố Hảo hiểu ý Lương Thần: “Cảm ơn Lương tiên sinh đã nhắc nhở.”
“Đây là những lời chủ tịch của tôi bảo tôi chuyển cho cô.” Lương Thần nói.
Cố Hảo sửng sốt, trong lòng có chút kì quái.
Rất nhanh đã đến tòa soạn báo.
Lúc cô xuống xe, Lương Thần vẫn chưa rời đi.
Cố Hảo khó hiểu: “Lương tiên sinh còn chuyện gì nữa sao?”
“Chủ tịch của chúng tôi bảo tôi tiễn cô vào.” Lương Thần trả lời.
“Không cần đâu, tự tôi…”
“Cứ nên đưa cô vào thì hơn.” Lương Thần ngắt lời cô.
Cố Hảo cũng không từ chối được.
Khi hai người bước vào tòa soạn, bên trong đang rất ồn ào lập tức không còn tiếng động, tất cả đều nhìn Cố Hảo.
Cố Hảo bị nhìn đến xấu hổ.
Lương Thần đứng ở đó, mặt không đổi sắc, trầm giọng nói: “Trần Lập Phi đâu?”
“Ở đây, ở đây.” Trần Lập Phi vừa trả lời vừa đi ra với gương mặt sưng tấy, vẫn cố gắng cười lấy lòng. Sau khi nhìn thấy Cố Hảo thì ông ta lập tức cứng đờ, rồi quay sang cười với Lương Thần: “Lương tiên sinh.”
“Tổng biên tập Trần, Cố tiểu thư là bạn của Phong tiên sinh, hi vọng ông chiếu cố cô ấy thật tốt.” Lương Thần hờ hững trả lời, giọng nói vang khắp tòa soạn.
Lời vừa nói ra, không những Trần Lập Phi ngây người mà Cố Hảo cũng ngẩn ngơ, hoàn toàn không thể tin được, mình trở thành bạn của Phong Dập Thần từ khi nào thế?
“Vâng vâng.” Trần Lập Phi vội vàng gật đầu.
Lương Thần nhìn về phía Cố Hảo, nói: “Cố tiểu thư, đây là số điện thoại của Phong tiên sinh, nếu cô gặp phiền phức gì thì có thể gọi điện thoại cho anh ấy.”
Nói xong, anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp đặc biệt bằng vàng.
Cố Hảo lại càng hoảng sợ, tấm danh thiếp đó được làm bằng vàng, trời ạ!
Lương Thần thấy cô nhìn chằm chằm tấm danh thiếp mà không chịu nhận thì nhanh chóng nhét vào tay cô, nhìn xung quanh một chút rồi rời đi.
Cố Hảo ngơ ngác nhìn tấm danh thiếp nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Lương Thần vừa đi, sắc mặt Trần Lập Phi lập tức thay đổi, ông ta nhíu mày nhìn Cố Hảo. Nhưng khi nhìn thấy tấm danh thiếp trong tay cô thì gương mặt lập tức tươi cười: “Cố Hảo, cô lợi hại quá, vừa lên xe Cố tiên sinh một lần đã giúp tòa soạn của chúng ta xử lý xong chuyện này. Tốt quá, tốt quá, tôi thay mặt tất cả mọi người trong tòa soạn cảm ơn cô.”