Mục lục
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2945: Em Nguyện Ý Là Đôi Mắt Của Chị (1)




Mới đầu lo lắng đứa bé vẫn còn quá nhỏ, căn bản không đủ điều kiện làm phẫu thuật, nhưng kiểm tra xong, bác sĩ nói có thể tiến hành phẫu thuật.



“Đầu của tôi nóng lên, cho dù thế nào, nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, cho nên không suy nghĩ nhiều, ký tên, sau đó mới ý thức được, hốt ha hốt hoảng, vậy mà không nghĩ đến vấn đề chi phí phẫu thuật. Nếu không có tổng giám đốc Tần quan tâm, không đúng… Haizz…”



“Người hiến giác mạc rất ít sao?” Hoa Cẩm đột nhiên tò mò hỏi một câu.



Cảnh Kỳ giật mình, gật gật đầu, “Ừm, cực kỳ ít, dù sao bây giờ có nhiều người có bệnh về mắt, cho nên người hiến rất ít. Tôi nghe nói trước đó, nơi cung cấp giác mạc là phạm nhân bị tử hình trong nhà giam, nhưng mà bây giờ pháp luật không cho phép, bởi vậy chỉ có những người tự nguyện hiến tặng, có thể nói, rất khó.”



Hoa Cẩm giật mình, “Nếu là đứa bé của tôi, tôi dùng mắt của tôi đi đổi, cũng cam tâm tình nguyện!”



“Tất nhiên!” Cảnh Kỳ mỉm cười, “Lúc trước sau khi sinh đứa bé, kiểm tra ra mắt có vấn đề, cần ghép giác mạc, tôi liền hỏi qua, có thể dùng giác mạc của tôi thay hay không, nhưng mà bác sĩ nói, pháp luật không cho phép, là trái pháp luật!”



“Vì sao?”



“Bởi vì giác mạc của người sống, không cho phép quyên tặng. Nói cách khác, cho dù tôi nguyện ý, bệnh viện cũng không tiến hành làm phẫu thuật.”



“Vì sao?” Cảm xúc của Hoa Cẩm lại có chút kích động, “Vì sao lại trái pháp luật? Tôi tự nguyện hiến, cũng không được sao?”



“Không được, nước khác cũng là như vậy. Bởi vì lấy giác mạc từ mắt người sống, dùng ánh sáng của một người đi đổi lấy ánh sáng của người khác, vốn là chuyện cực kỳ không công bằng.”



Hoa Cẩm ngớ ra, trong lòng như bị bóp chặt.







Anh ta vốn dự định, đợi Vân Thi Thi có thể tiếp nhận phẫu thuật, liền vụng trộm đến bệnh viện, lấy giác mạc của mình đổi lấy ánh sáng của cô.



Trước đây anh ta nói bóng nói gió hỏi thăm, giác mạc một con mắt, có thể làm cho hai người khôi phục ánh sáng.









Nhưng mà bây giờ từ Cảnh Kỳ biết được, người sống không thể hiến giác mạc, anh ta cảm thấy mất mát.



Sau khi từ phòng bệnh đi ra, Hoa Cẩm không yên lòng đứng ở cửa bệnh viện, gọi xe, đi đến Vân Sơn Thi Ý.



Vân Thi Thi cho anh ta chìa khóa ở Vân Sơn Thi Ý, anh ta mở cửa, khi yên lặng đi vào, liếc mắt một cái liền phát hiện Vân Thi Thi đang cầm một cái bình tưới cây, không ngừng mò mẫm đi đến vườn hoa.



Anh ta lẳng lặng theo sau, thấy cô đi cực kỳ chậm.



Người hầu ở bên cạnh cẩn thận theo sát, không dám đưa tay ra đỡ.



Tính cách của cô cực kỳ mạnh mẽ, muốn tự mình làm việc, trừ phi là chuyện gì khó khăn, mới bất đắc dĩ tìm người hầu trợ giúp.



Mộ Nhã Triết đặc biết tỉ mỉ sắp xếp phòng một lần nữa, nhưng đồ vật góc canhj, đều được dùng nệm êm bọc lại.



Anh cẩn thận như vậy, lo lắng lúc cô đi lại trong phòng, bởi vì nhìn không thấy, va chạm làm mình bị thương.



Bởi vậy, góc bàn, góc tường, phàm là những thứ góc cạnh, đều dùng nệm êm bọc lại.



Cho dù đụng vào, cũng sẽ không làm đau.



Người hầu thấy anh ta đến đây, vừa định báo với cô, Hoa Cẩm lập tức ‘Xuỵt’ một tiếng, ý bảo đừng quấy rầy cô.



Chỉ thấy cô chậm rãi đi tới cửa, mũi chân đá đá, đi qua cánh cửa, lúc này mới đi đến vườn hoa, đi đến bên cạnh bồn hoa, cẩn thận tưới nước cho mấy bông hoa.



Hoa Cẩm đi tới cửa, liền thấy cô cẩn thận chạm vào cành hoa, không chút để ý tưới nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK