Mục lục
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3576: Thêm hà vào cảnh (192)




“Tôi không để ý đến giá trị của mảnh đất đó. Vấn đề là đứa bé này thu mua mảnh đất đó mục đích là gì chắc Kiệt thiếu hiểu rõ.”



Cung Kiệt trầm mặc thật lâu, về lại chỗ ngồi, môi nâng lên: “Cố thiếu không cần lo lắng, lần này Cụ Phong dùng mảnh đất đó để thực nghiệm, đến lúc đó, trong tương lai Cụ Phong trở thành bá chủ sẽ phân cho Cố gia một phần ba mảnh đất.



“Thiên hạ hi hi, ngã vi lợi lai. Thiên hạ nhương nhương, ngã vi lợi vãng. Đạo lý đơn giản như vậy Kiệt thiếu hẳn là không thể không hiểu.”



Cố Cảnh Liên đã nói thẳng như vậy, nếu Cung Kiệt còn không hiểu nữa thì cái danh chủ tịch của Cụ Phong chỉ là danh bất hư truyền rồi.



Ý ở lời nói của Cố Cảnh Liên là tổn thất của Cố gia là chuyện nhỏ, nếu như trong tương lai Cụ Phong phát triển quá lớn, vị trí càng cao sẽ không tránh được cô đơn lạnh lẽo, đối với Cụ Phong, với Cố gia đều là cục diện không có lợi.



Đồng dạng Cố Cảnh Liên cũng đã để lộ ra rồi, đứa bé anh gặp ở Bắc Phi có thể là Vân Thiên Hữu.



Nhưng cái Cung Kiệt muốn là sự chắc chắn.



Anh nói: “Tổn thất của Cố gia, Cụ Phong nhất định sẽ bồi thường. Nhưng trước đó anh phải cho tôi một sự chắc chắn, đứa bé gọi là Cung Phạm kia là Vân Thiên Hữu sao?



“Không biết.”



Cố Cảnh Liên lại nói: “Lời này không ai dám chắc chắn, nhưng đứa bé tôi gặp ở Bắc Phi cùng với đứa bé trong hình là có gương mặt giống nhau như đúc.”



Cung Kiệt nghe vậy cực kì kích động, cả người run rẩy đứng lên.



Là Hữu Hữu!



Nghe nói, nhân vật quỷ thần của tập đoàn Cụ Phong, người thiếu niên thần bí của tập đoàn Cụ Phong thật sự là Hữu Hữu đã mất tung tích trong tai nạn đó sao?



Cung Kiệt xiết chặt nắm tay không biết chuyện này là vui hay lo.



Nếu Hữu Hữu thì vì sao nó không về nhà?



Nó không cần nhà không cần cha mẹ nó, không cần anh trai em gái rồi sao?



Vậy nếu không phải Hữu Hữu thì sao hai khuôn mặt lại giống nhau như đúc?



Cố Cảnh Liên lại nói: “Đơn giản chỉ xét về bề ngoài thì đứa bé mới khoảng chín tuổi.”



Chín tuổi.



Cung Kiệt lại nắm được tin tức quan trọng.









Chín tuổi, lúc Hữu Hữu mất tích nó mới hơn tám tuổi, thời gian nó mất tích cũng đã hơn một năm, tính như vậy thì tất cả đều khớp với nhau.



Anh không tin lại có sự trùng hợp đến vậy, anh tin tưởng thiếu niên tên Cung Phạm thần bí kia nhất định là Hữu Hữu.



Cung Kiệt lại cho ra một kết luận, một năm nay Cung Thiếu Ảnh đã giấu Hữu Hữu ở Cụ Phong, không muốn người khác biết.



Hữu Hữu trong tay ông ta sẽ như thế nào?



Ông ta đã làm gì Hữu Hữu?



Hữu Hữu mất tích một năm lại biến thành Cung Phạm, vì sao lại trở nên… thủ đoạn tàn nhẫn?



Điều này Cung Kiệt nghĩ không ra.



Nhưng có một ngày có thể xác định chắc chắn rồi.



Hữu Hữu chính là Cung Phạm!



Cung Phạm chính là Hữu Hữu!



Biết được kết quả này Cung Kiệt vô cùng phấn khởi.



Một năm nay anh chưa từng dừng việc tìm kím Hữu Hữu, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chết không thấy xác Vân Thi Thi suốt ngày nhớ thương, luôn buồn bã, nếu không có Tiểu Dịch Thần cùng Nguyệt Dao ở bên cạnh, sợ là cô không thể ra khỏi đoạn kí ức đen tối này.



Cung Kiệt đứng dậy nói với Cố Cảnh Liên: “Cố thiếu đã làm phiền rồi.”



Anh xoay người vội vàng rời đi.



Cố Cảnh Liên mắt lạnh nhìn theo bóng dáng của Cung Kiệt, từ từ thổi lá trà nhẹ nhàng uống ngụm.



Nếu là trước đây Cung gia tìm đến cửa hỏi chuyện này Cố Cảnh Liên anh nhất định sẽ không cho việc này liên quan gì đến anh mà không nói ra.



Chỉ là…



Bây giờ không giống rồi.



Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Cung Kiệt, anh tưởng tượng nếu như Tiểu Bảo cũng mất tích một năm thì anh sẽ lo lắng đến thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK