Mục lục
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511: Quét sạch tội nghiệt (2)




Cảnh sát nhận được vụ án này thì cực kỳ coi trọng, sau khi lấy lời khai của cô bé kia thì lập tức tiến hành điều tra.



Sau khi điều tra toàn diện đã bắt được La Hàn Kim.



Sau khi La Hàn Kim bị bắt, hoàn toàn phủ nhận chuyện xâm hại trẻ em, ra sức kháng nghị với các tổ chức từ thiện trong toàn xã hội.



Cuối cùng, các tổ chức công ích đều tham gia vào, tất cả trẻ em trong cô nhi viện đều được kiểm tra, kết quả cho thấy mười mấy đứa trẻ trong đó có mức độ tổn thương khác nhau, có vài đứa trẻ đã bị mắc phải các bệnh lây qua đường sinh dục, khiến cho người ta vô cùng căm phẫn.



Cuối cùng, chứng cứ xác thực, La Hàn Kim bị tố cáo, hoàn toàn thừa nhận chuyện xâm hại trẻ em, lúc đầu còn cố gắng dùng đến quan hệ để đè chuyện này xuống, không để cho tai tiếng lan rộng khiến xã hội phẫn nộ, nhưng bởi vì tình tiết nghiêm trọng, đã dính đến tội xâm hại trẻ em nên bị tòa án xử tội chung thân.



"Thật là cầm thú..."



Lý Hàn Lâm lắc đầu một cái.



Vân Thiên Hữu nhíu mày: "Cháu nhớ, mẹ cháu được Vân Nghiệp Trình thu nhận từ cô nhi viện này..."



Lý Hàn Lâm nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Tổng giám đốc vân, cháu đang lo lắng..."



Vân Thiên Hữu nắm chặt tay vịn, đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Tôi muốn gặp ông ta!"



Lý Hàn Lâm nói: "Hiện giờ La Hàn Kim đang ở trong tù, nhưng nếu cháu muốn gặp ông ta, chú có thể sắp xếp!"



"Lập tức sắp xếp đi."



"Được."



Ngay sau đó Lý Hàn Lâm lấy điện thoại di động ra, đi sang bên cạnh.



Vân Thiên Hữu lại chăm chú tiếp tục đọc tài liệu, phía cuối là danh sách kèm theo ảnh tất cả trẻ mồ côi được cô nhi viện thu nhận từ trước đến nay.



Ánh mắt của cậu lướt qua, ngay sau đó rơi vào một bức ảnh.









Chỉ thấy trong ảnh là một bé gái xinh đẹp mặt không biểu cảm nhìn vào ống kính, trên mặt không rõ vui buồn, khóe mày tĩnh lặng như nước hồ, ánh mắt trống rỗng.



Mái tóc đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt gầy gò của cô bé, thoạt nhìn giống như do thiếu chất lâu ngày mà thành, sắc mặt trắng bệch, ảm đạm không chút sức sống. Bộ quần áo trên người cũ kỹ, nghèo khổ.



Đây là... mẹ khi còn bé sao?



Tại sao lại có thể gầy đến như vậy?



Vân Thiên Hữu đau lòng cau mày, ngón tay chậm rãi vuốt ve bức ảnh, trái tim giống như bị kim châm vào, không ngừng đau nhói.



"Mẹ..."



Lý Hàn Lâm cúp điện thoại đi tới, lại nhìn thấy Vân Thiên Hữu đang nhìn một bức ảnh tới mức ngẩn người, theo tầm mắt của cậu nhìn vào thì thấy Vân Thi Thi lúc chín tuổi ở trong cô nhi viện bị bắt chụp ảnh, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.



"Hôm nay lúc chú đến cô nhi viện tìm hiểu có nghe được một chút tin tức."



"Nói."



"Nhân viên trong cô nhi viện có nhắc đến chuyện mười mấy năm trước, một cô bé bởi vì trộm đồ cho nên ở trong cô nhi viện bị giáo viên và những đứa trẻ khác chèn ép, còn vì vậy mà bị mắc chứng trầm cảm."



"Chứng trầm cảm?"



"Phải. Bởi vì bị trầm cảm cho nên từng tuyệt thực, sau đó được đưa vào bệnh viện chữa trị nửa năm, vì thế khi cô bé này được nhận nuôi, gia đình thu nhận đã phải đóng cho cô nhi viện một số tiền mặt không nhỏ. Chính là cô bé này."



"..." Khóe mắt Vân Thiên Hữu run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Chứng trầm cảm? Tuyệt thực? Nghiêm trọng thế sao!"



"Phải, rất nghiêm trọng. Lúc bệnh nặng thì sẽ cảm thấy chán sống." Lý Hàn Lâm lại cúi đầu liếc mắt nhìn bức ảnh kia, chợt cảm thấy có chút quen mắt.



Lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vân Thiên Hữu thì lập tức kịp phản ứng, kinh ngạc đến mức thốt không nên lời: "Tổng giám đốc, người trong hình này, không phải là..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK