• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 45: XIN ĐỪNG ĐÃ KÍCH TRÁI TIM MONG MANH DỄ VỠ CỦA TÔI




CHƯƠNG 45: XIN ĐỪNG ĐÃ KÍCH TRÁI TIM MONG MANH DỄ VỠ CỦA TÔI

Tô Dương Dương bận cả ngày, tan làm trên đường về nhà nhìn thấy cửa hàng đồ thủ công cô thường ghé, bèn dừng xe ở cửa tiệm.

Chủ tiệm là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, thích làm đồ thủ công, hàng hóa đều rất đặc biệt.

Cô mua không ít.

"Chào mừng quý khách." Giọng nói già nua vang lên sau kệ trưng bày.

"Ông Mạc, con chào ông."

"Cô Tô, chào cô, một thời gian không gặp cô." Ông Mặc đứng dậy từ kệ trưng bày, cười híp mắt nhìn cô.

"Gần đây không thấy ông mở cửa."

"Bận chuyện xuất ngoại, con rể và con gái tôi kêu tôi và vợ sang Mỹ dưỡng già. Máy bay ngày kia, hôm này là ngày cuối cùng tôi mở tiệm, tôi xem thích gì, xem như quà tôi tặng cô."

"Con nhận tâm ý của ông, không phải chọn cho con, là cho con trai con."

"Thì ra là vậy, cô tùy ý xem." Ông Mạc nói xong, lại quay về sau kệ trung bày bận rộn.

Tô Dương Dương đi một vòng trong tiệm, mua một biệt thự nhỏ và một mô hình người làm bằng gỗ.

Người học y và pháp y thường sẽ dùng mô hình này, nhưng mô hình người tinh tế như vậy được bán trong cửa hàng thủ công lại làm cô rất ngoài ý muốn.

Tô Dương Dương cầm đồ đến quầy thanh toán, ông Mạc thấy vậy cười: "Cô thật sự là người có duyên, nhiều đồ như vật lại chọn mô hình người."

"A, có chuyện gì ạ."

"Chủ nhân cũ của mô hình người này là một pháp y, lúc đó cô ấy kết hôn xong thì tặng cho em trai bị thọt, em trai cô ấy vì mô hình người này mà tìm được sở thích và phương hướng tương lai. Bây giờ em trai cô ấy đã trưởng thành, em trai cô ấy tặng mô hình này cho tôi, như lời cảm ơn tôi năm đó tặng ngọc cho chị gái cậu ấy. Tôi cảm thấy mô hình này rất có ý nghĩa, liền trưng bày trên kệ. Vừa khéo gần đây cô cũng kết hôn, hy vọng mô hình này cũng có thể đem lại chuyện vui cho cô."

Tô Dương Dương không biết còn có chuyện như vậy: "Tâm ý của ông con nhận, đồ con không thể nhận không."

Cô không thích thiếu nợ người ta, cho dù là quà thế này của ông Mạc, cô cũng không muốn nhận.

Nếu ông Mạc còn ở đây, phần tình cảm này ngày sau cô còn có cơ hội trả lại.

Cô biết rõ không trả được tình cảm, cô còn nhận, thì có chút ý muốn chiếm lợi ích của người ta.

Ông Mạc cũng không kiên trì nữa, nói một con số cho Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương đưa tiền cho ông, trước khi ra cửa cười nói: "Ông Mạc, hẹn gặp lại, chúc ông thuận buồm xuôi gió."

"Cảm ơn, hẹn gặp lại."

Tô Dương Dương ra khỏi cửa hàng thủ công, thì lên xe về nhà.

Lúc về tới biệt thự, Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo đã ở nhà rồi.

Tinh thần Tiểu Bảo tốt hơn buổi sáng không ít, đôi mắt tròn vo nhìn cô, còn phất phất tay nhỏ với cô.

Tô Dương Dương thay dép đi trong nhà, ngồi bên cạnh Tiểu Bảo, đặt túi qua bên cạnh Tiểu Bảo: "Đây là mami mua cho con, con xem có thích không."

Mắt Tiểu Bảo sáng lên, hai tay mủm mĩm duỗi về phía túi, lấy hết biệt thự nhỏ mà mô hình người ra.

Mặt cậu nghi hoặc nhìn bộ xương người đó, đôi mắt long lanh tròn như quả nho lóe lên ánh sáng.

"Bộ xương người này có thể tự do tháo ra. Chủ nhân cũ của nó là một pháp y, cô ấy có em trai bị thiếu hụt bẩm sinh, ở trường thường bị bạn bè bắt nạt, cô ấy không thể lúc nào cũng ở bên em trai bảo vệ cậu, nên tặng cho em trai cô ấy bộ xương người cô ấy dùng trước đó, để em trai có thể tự mình bảo vệ chính mình. Em trai cô ấy bây giờ đã là người lớn rồi, anh ta tặng bộ xương người này cho cửa tiệm đồ thủ công mẹ hay đến. Hiện tại mẹ tặng nó cho con, có được không?" Tô Dương Dương mềm giọng nói.

Cô không xem Tiểu Bảo là trẻ con, mà đối xử với cậu như một người lớn.

Cô tin Hàn Khải Uy phần lớn thời gian cũng làm như vậy, mới dưỡng thành Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy đã tính cách độc lập tự chủ.

Tiểu Bảo rõ ràng rất hài lòng với giải thích chi tiết của cô, cầm ipad gõ vài chữ: "Cảm ơn mami."

"Con thích là quan trọng nhất."

Bàn tay mập mạp của Tiểu Bảo nhẹ nhàng sờ bộ xương cốt không xem là lớn đó, còn lắc lắc đầu với Hàn Khải Uy trên lầu đi xuống.

Hàn Khải Uy hỏi: "Nhận quà của mami, nói cảm ơn chưa?"

Tiểu Bảo gật gật đầu.

Tô Dương Dương cười: "Tôi đi phòng bếp xem có cơm chưa."

"Thím Lê hôm nay về nhà lớn rồi." Hàn Khải Uy nói.

"A? Vậy ba chúng ta cùng xuống bếp được không? Bảo bối, con muốn cùng làm bánh kem không? Mẹ sẽ làm một cái bánh kem con vịt nhỏ."

Mắt Tiểu Bảo lóe lên nhìn Tô Dương Dương.

Hàn Khải Uy thấy hai người đều bộ dạng muốn thử, không nhịn được cong cong khóe môi, nói: "Vậy thì động tay đi."

Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo lên chạy về phía phòng bếp, Hàn Khải Uy đi phía sau hai người, tìm trong kệ để đồ hai tạp dề chưa xé bao.

Tô Dương Dương trực tiếp ôm Tiểu Bảo tới kệ bếp to, nhận tạp dề Hàn Khải Uy đưa, mặc lên người.

Sau đó, bắt đầu tìm nguyên liệu làm bánh bông lan.

Cô vừa tìm vừa nói: "Nếu tôi ở nhà làm những chuyện này, cảm thấy mẹ tôi đuổi ra khỏi bếp, bà cảm thấy tôi việc gì cũng không làm tốt. Bà cũng không nghĩ con gái bà thông minh như vậy, xem bà làm bánh gato hai mươi mấy năm, còn học không được mới kỳ quái. Nhưng lúc tôi vừa làm, quả thực khó ăn muốn chết."

Hàn Khải Uy ở cạnh cô xử lý nguyên liệu, nghe Tô Dương Dương nói linh tinh, lại không thấy phiền chút nào.

Tô Dương Dương đặt bột mì trước mặt Tiểu Bảo: "Bảo bối, con làm đi."

Tiểu Bảo lập tức xắn tay áo làm.

Tô Dương Dương cười nhìn cậu, nghiêng đầu nhìn Hàn Khải Uy.

Thủ pháp Hàn Khải Uy xử lý nguyên liệu cực kỳ thành thạo, không có chút chướng ngại nào.

"Thổ hào, anh trừ không thể sinh con, còn có gì không biết làm không?"

"Tôi không biết làm cơm em mới cảm thấy bình thường?" Hàn Khải Uy cười nhìn người phụ nữ nhỏ hai mắt long lanh, khuôn mặt sùng bái.

"Anh biết nấu cơm? Anh làm còn tốt hơn người nghèo là tôi." Tô Dương Dương không nhịn được uể oải: "Trước đây không biết anh, tôi cảm thấy tôi rất ưu tú. Sau khi biết anh, tôi cảm thấy tôi không có chỗ nào tốt, cái gì cũng không thể so với anh, quá đả kích tôi rồi."

"Em bây giờ mới biết, quá muộn rồi."

"Xin đừng đả kích trái tim mỏng manh dễ vỡ của tôi."

Hai người câu được câu không tán gẫu.

Tô Dương Dương thường sắp xếp cho Tiểu Bảo chút việc nhỏ làm, tên nhóc rất phối hợp, quần áo trên người dính đầy bột mì, ngay cả khuôn mặt nhỏ và tóc cũng không may mắn tránh khỏi.

Ba người làm việc của mình, bầu không khí rất hòa hợp.

Một tiếng sau, một bữa tối phong phú, thịnh soạn cũng lên bàn.

Tô Dương Dương cũng bôi xong kem và socola lên bánh kem nhỏ, còn cho Tiểu Bảo vẽ lên trên.

Một cái bánh kem không lớn xem cũng rất ra dáng.

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo có chút ý cười, giống như con chó nhỏ theo sát phía sau Tô Dương Dương chạy về phía phòng ăn.

Tô Dương Dương đặt bánh kem lên vị trước của cậu: "Bảo bối, ước đi, sau đỏ cắt bánh kem."

Tiểu Bảo ra sức gật đầu, chắp tay, nhắm mắt.

Một lúc sau, cậu mới mở mắt.

"Con ước cái gì?"

Tiểu Bảo xua xua tay, biểu thị không chịu nói.

Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy liếc nhau một cái, cười nói: "Cắt bánh kem đi."

Tiểu Bảo cầm dao dưới sự giúp đỡ của Hàn Khải Uy, cắt bánh kem thành ba phần, tâm trạng vụi vẻ ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK