CHƯƠNG 6: CẬU TA LY HÔN CHƯA
Trên đường cái không nhiều xe cộ có một chiếc xe Polo nhỏ đang chạy như tên bắn.
Tô Dương Dương nhìn cảnh sắc trên đường không ngừng lùi về sau, mí mắt buồn ngủ cũng dần dần cụp xuống.
Lý trí của cô nói với cô rằng, không thể ngủ trước mặt một người đàn ông xa lạ được, như vậy quá nguy hiểm.
Nhưng tinh thần và thân thể của cô sớm đã mệt mỏi cực hạn rồi.
Sự xuất hiện của Chung Tấn Duy ngày hôm nay đã rút sạch hết một tia tinh lực cuối cùng của cô rồi.
Từ nãy giờ, Hàn Khải Uy đều dựa vào dư quang của mình mà quan sát người phụ nữ bên cạnh, đương nhiên cũng nhìn thấy được bộ dạng tinh thần đấu tranh mạnh mẽ của cô.
Cho đến khi Tô Dương Dương đi vào giấc ngủ, anh mới dừng xe lại bên đường.
Mượn ánh sáng bên đường và ánh đèn mờ ảo trong xe, anh quan sát cô.
Tô Dương Dương không thể nghi ngờ gì là một cô gái rất xinh đẹp, ngũ quan của cô rất xinh xắn, nước da tinh xảo như đồ sứ.
Trên người lúc nào cũng mang theo phong thái ung dung, tự tin, làm cho người khác rất khó dời mắt.
Người phụ nữ như vậy tuy rất thu hút đàn ông, nhưng lại không có mấy người dám theo đuổi, sợ bị cô bỏ lại phía sau.
Dù sao cũng không có nhiều người đàn ông thích bạn gái hay vợ mình mà có khí chất ung dung, bình tĩnh hơn mình.
Hàn Khải Uy chưa từng nghĩ đến sẽ lấy cách này để gặp gỡ Tô Dương Dương.
Năm năm trước, anh trai anh chở chị dâu đi đến bệnh viện để sinh con thì trên đường lại gặp tai nạn.
Anh trai anh vì cứu chị dâu và đứa nhỏ mà trong lúc nguy hiểm đã bẻ tay lái, dẫn đến bản thân anh ấy tử vong tại chỗ, chị dâu của anh chỉ có thể dựa vào ý chí để chống đỡ.
Nếu không phải có Tô Dương Dương vừa vặn qua đường, rồi chui vào chiếc xe đã bị biến dạng mà đỡ đẻ cho chị dâu thì cũng không có Tiểu Bảo rồi.
Mà người phụ nữ này sau khi đem tiểu Bảo đến trạm ý tế gần nhất thì cũng biến mất.
Trong năm năm qua, nhà họ Hàn bọn họ không ngừng âm thầm tìm kiếm cô, nhưng từ đầu đến cuối cũng tìm không ra.
Nếu như không phải có máy quay quay lại tất cả hình ảnh Tô Dương Dương đỡ đẻ cho chị dâu anh thì có lẽ anh cũng nhận không ra cô rồi.
Đối với người phụ nữ này, anh không có ý định buông tha.
…
Hàn Khải Uy lái xe đến dưới nhà của Tô Dương Dương, mà Tô Dương Dương vẫn chưa tỉnh lại.
Hàn Khải Uy chống nửa cằm, tiếp tục ung dung thưởng thức nhan sắc khi ngủ của người phụ nữ này.
Bộ dạng khi cô ngủ, cùng với bộ dạng khi tỉnh lại của cô có cách biệt rất lớn.
Lúc tỉnh lại, lý trí, chuyên nghiệp, cả người đều mang theo sự bình tĩnh, kiên định vốn có một bác sĩ, sau khi ngủ thì ngược lại ngây thơ mang theo một chút tính khí trẻ con.
Hai loại khí chất bất đồng này cùng xuất hiện trên người cô thế mà lại không hề cảm thấy mâu thuẫn chút nào.
Không biết trải qua bao lâu thì Tô Dương Dương bị một tiếng gõ cửa làm cho tỉnh lại.
Lúc Tô Dương Dương mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của mẹ cô đã biến mất được nửa năm đang đứng ở bên khung cửa sổ cạnh ghế lái thì cơn buồn ngủ bị dọa sợ không còn dấu vết.
“Mẹ, mẹ sao lại trở về?”
“Quấy rầy con hẹn hò với đàn ông à?” Tầm mắt của Lưu Mộc Miên dừng lại trên người của Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy sau khi nghe một tiếng “mẹ” của Tô Dương Dương thì mở cửa xuống xe.
“Chào bác gái.”
Lưu Mộc Miên bị vẻ bề ngoài của Hàn Khải Uy dọa sợ, ánh mắt trực tiếp quan sát Hàn Khải Uy: “Chào cháu, Dương nhà bác không gây phiền phức cho cháu chứ?”
“Cô ấy rất tốt ạ.”
“Vậy được rồi, về điểm này rất giống bác.” Lưu Mộc Miên cười nói.
Hàn Khải Uy cũng không lạnh nhạt như bình thường, mỉm cười gật đầu, mang bộ dạng ôn hòa, lễ độ.
Anh nhìn đằng sau của Lưu Mộc Miên có một chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, cạnh xe còn có một người đàn ông trung niên.
Có lẽ là ba của Tô Dương Dương.
Người đàn ông đang khiêng đồ từ trên xe xuống.
“Cần cháu giúp không ạ?”
“Không cần đâu.”
“Được.”
Tô Dương Dương và Lưu Mộc Miên cùng nhau nói.
Hàn Khải Uy khẽ cười, vòng qua Lưu Mộc Miên đi đến bên cạnh Tô Thạch Diễn: “Bác trai, để cháu giúp.”
“Làm phiền cậu rồi.” Tô Thạch Diễn cười nói, đứng sang một bên.
Thế là, Tô Dương Dương nhăn mặt nhìn Hàn Khải Uy và ba mình cùng khiêng hành lí lên lầu, một ngụm máu như mắc kẹt trong cổ họng, phun không được mà nuốt cũng không xong.
Sau khi Lưu Mộc Miên nhìn thấy Hàn Khải Uy lên lầu thì véo cánh tay của cô nói: “Tô Dương Dương, con được lắm. Mẹ và ba con mới rời nhà được nửa năm thì con đã yêu đương rồi, còn có gan lớn đến nỗi không trả lời tin nhắn của mẹ nữa.”
“Lười trả lời mẹ.”
“Thái độ của con là gì đó hả?” Lưu Mộc Miên lúc này rất bất mãn.
“Đang giận mẹ đó.” Tô Dương Dương quay người khóa xe của mình lại.
Lưu Mộc Miên chậc chậc mấy tiếng: “Mẹ mới vừa bấm tay tính thì con năm nay cũng đã 26 tuổi rồi, đây là lúc nhu cầu sinh lý dồi dào nhất. Có phải tên nhóc lúc nãy chưa thỏa mãn con nên giờ con vẫn chưa thỏa mãn dục vọng phải không?”
“F**k.” Tô Dương Dương nhịn không được mà mắng câu thô tục: “Bà Lưu Mộc Miên à, cách nói chuyện này của bà mà để ông Tô Thạch Diễn nghe thấy thì không đánh mới lạ.”
“Ba con mới không nỡ đánh mẹ.”
“Thôi bỏ đi, không nói nữa.”
Đối với đôi vợ chồng không có tiết tháo này, không có việc gì thì lại ngược đãi một người độc thân như cô.
Cô sớm đã quen rồi.
Lưu Mộc Miên ôm cánh tay của Tô Dương Dương, lười biếng dựa lên vai cô.
Tô Dương Dương cao 1m69, cao hơn so với những cô gái bình thường.
Lưu Mộc Miên lại là một người thấp bé, chiều cao không tới 1m55.
Mà dựa vào người của Tô Dương Dương như vậy, lộ ra vẻ xinh xắn đáng yêu.
Tô Dương Dương nếu không phải vừa mới ngủ một giấc, hồi phục lại tinh thần thì đã sớm bị mẹ của cô đè rồi.
“Mẹ nói này, tên nhóc đó không tệ, nếu như con vẫn chưa có đối tượng thì suy xét nó thử đi.”
“Mẹ biết anh ta là ai không?”
“Là ai?”
“Hàn Khải Uy.”
“Hàn Khải Uy, thành viên hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị?!”
“Vâng.”
Trên mặt của Lưu Mộc Miên thoáng qua một tia khó xử.
Tô Dương Dương nói xong câu đó thì nhắm mắt lại, dự định làm cho mẹ mình biết khó mà lui.
Ai ngờ…
“Người đàn ông như vậy mới xứng với con gái của mẹ.”
Tô Dương Dương nhịn không được mà chửi tục lần thứ hai: “F**k, bà Lạc à, đầu của bà có phải là có lỗ hổng không?”
“Tô Dương Dương, không phải mẹ nói với con là một đứa con gái mà cả ngày chửi f**k f**k thì có gì tốt hả?”
“Không phải bị mẹ dồn ép hay sao?”
“Mẹ dồn ép con? Con gái mẹ hoàn mỹ như vậy, rất hợp với người đàn ông có khí chất ưu tú như Hàn Khải Uy.”
Tô Dương Dương cạn lời mà trừng mắt: “Bà Lưu, bà có phải là thấy chuyện thú vị nhưng chỉ mới nhìn được một nửa không?”
“Ý gì?”
“Mẹ không biết Hàn Khải Uy có con rồi à?”
“Hả?” Lưu Mộc Miên trong nháy mắt giống như bị sét đánh: “Tô Dương Dương, con nói lại lần nữa xem.”
“Anh ta có con rồi.”
Lưu Mộc Miên nuốt một ngụm nước bọt, biểu tình trên khuôn mặt vặn vẹo một hồi, nói: “Vậy cậu ta ly hôn chưa?”
Tô Dương Dương: “…”
Cô chắc chắn không nói chuyện với loại sinh vật mà suy nghĩ toàn là lỗ hổng này nữa.
Lúc Tô Dương Dương kéo Lưu Mộc Miên vào nhà thì Hàn Khải Uy và Tô Thạch Diễn đã khiêng hết đồ trong xe lên lầu rồi.
Tô Thạch Diễn rót cho Hàn Khải Uy một ly nước ấm: “Tối nay thật sự là cảm ơn cậu, trong nhà quá loạn, chiêu đãi không chu đáo.”
“Bác trai quá khách sáo rồi.”
Tô Thạch Diễn không chút dấu vết mà đánh giá Hàn Khải Uy, phát hiện cách ăn nói, cử chỉ đều không phải một gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng ra như vậy được.
Một thân đồ vest, giày da, không cần nhìn kĩ thì cũng biết giá trị xa xỉ rồi.
Hàn Khải Uy giống như không biết Tô Thạch Diễn đang đánh giá anh mà tự nhiên uống nước.