Hàn Khải Uy lái xe tiến vào trong một khu nhà nhỏ cổ kính sau đó xuống xe mở cửa cho ba người trên xe.
Sau đó, nắm tay Tô Dương Dương đi ở phía trước, dẫn đường cho bọn cô.
Bọn họ ở bên nhau rất tự nhiên khiến cho mấy người Lưu Nghê Ni và Tiểu Yên đi ở phía sau ước ao ghen tị sắp hỏng rồi.
Tiểu Yên lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, hung hăng chụp mấy bức ảnh tay trong tay của hai người.
Cô ấy phát hiện ra chị Tô của mình cùng người đàn ông như Hàn Khải Uy sóng vai đứng chung một chỗ cũng không hề bị hạ thấp đi, không khỏi tôn thờ không thôi.
Hàn Khải Uy đi thẳng tới một căn phòng có trải thảm sẵn, trong phòng còn có một cái bàn trà nhỏ.
Trên bàn trà nhỏ để sẵn một bộ đồ uống trà tinh xảo trang nhã và một đĩa bánh ngọt nhỏ rất đẹp mắt.
Hàn Khải Uy giải thích nói: "Còn mấy phút nữa mới chuẩn bị xong đồ ăn, tôi pha ly trà cho mọi người trước đã nhé."
Hai mắt Tiểu Yên sáng lên nhìn Hàn Khải Uy.
Lúc Hàn Khải Uy buông tay Tô Dương Dương ra cô ấy lập tức ôm lấy Tô Dương Dương, không nhịn được gào khóc nói: "Chị Tô, trước hết để cho em ôm chị một chút, nếu không thì em sẽ không nhịn được ôm lấy Tổng giám đốc Hàn mất."
Tô Dương Dương hất cằm về phía Hàn Khải Uy: "Muốn lên liền lên, chị cũng đâu có ngăn cản em đâu."
"Em không dám." Tiểu Yên sợ hãi nhìn Hàn Khải Uy ở cách đó mấy bước không xa.
"Vậy thì đừng gào khóc làm gì."
Hàn Khải Uy mỉm cười nghe hai người nói chuyện với nhau.
Quả nhiên là dạng cấp trên nào thì sẽ có dạng cấp dưới như vậy.
Anh ấy đem trà đặt xuống trước mặt ba người: "Nếm thử một chút xem thế nào."
Tiểu Yên lập tức uống một ngụm, bỏng đến mức hít hà.
Cô ấy ném luôn cả liêm sỉ, da mặt cũng dầy lên nói với Hàn Khải Uy: "Tổng giám đốc Hàn, tôi rất ngưỡng mộ anh cũng đặc biệt ngưỡng mộ chị Tô, chị Tô thì mỗi ngày tôi đều gặp rồi nhưng anh thì rất ít khi có cơ hội nên anh có thể chụp chung một tấm ảnh với tôi được không, thỏa mãn ước mơ của một fan hâm nhỏ?"
"Được."
Tiểu Yên lập tức nhảy xuống khỏi ghế chạy đến bên cạnh Hàn Khải Uy, đứng ở sau lưng Hàn Khải Uy tay giơ lên tạo động tác V.
Tô Dương Dương cầm điện thoại chụp cho hai người bọn họ mấy tấm hình: "Hai người đổi tư thế đi, Tiểu Yên, tay em thế kia thật giống như đứa trẻ thiểu năng vậy, đổi cái khác đi."
Tiểu Yên lập tức mặt dày vô sỉ khoác lên cánh tay Hàn Khải Uy, cười đến mức cảnh xuân tươi đẹp đầy mặt.
Tô Dương Dương lại chụp cho cô ấy không ít ảnh sau đó mới nói ra: "Được rồi, mau buông tay ra đi, ít chiếm tiện nghi của chồng chị thôi."
"Chị Tô, chị trở mặt quá nhanh." Tiểu Yên bất mãn kêu to.
"Chồng chị người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nên nhất định phải trông nom kỹ."
Tiểu Yên không thèm để ý tới cô ấy nhưng vẫn nhanh chóng đem vị trí bên cạnh Hàn Khải Uy nhường lại cho Tô Dương Dương, mình thì cầm lấy điện thoại đi xem lại mấy bức ảnh kia.
Một mình cô ấy xem còn không sao đây lại còn lôi kéo cả Lưu Nghê Ni cùng nhau xem, vừa xem vừa nói: "Tổng giám đốc Hàn quả nhiên là 360 độ không góc chết, khuôn mặt người qua đường này của tôi ở bên cạnh cũng được tăng thêm mấy cấp bậc."
Ánh mắt Lưu Nghê Ni dính ở trên mặt Hàn Khải Uy nhìn mặt mày tuấn lãng, ánh mắt mỉm cười kia trong lòng rung động một mảnh.
Hàn Khải Uy thừa dịp Tiểu Yên xem ảnh chụp liền vụng trộm nhéo nhéo lòng bàn tay Tô Dương Dương, nhỏ giọng nói: "Hài lòng không?"
"Cảm ơn thổ hào đã phối hợp." Tô Dương Dương cũng nhỏ giọng trả lời lại.
Rất nhanh đồ ăn đã được đưa lên, mỗi một món ăn đều đầy đủ cả sắc hương vị, bày bàn lại vô cùng tinh xảo khiến cho người ta nhìn thấy liền phá lệ cảnh đẹp ý vui.
Trên bàn ăn, Hàn Khải Uy thỉnh thoảng gắp thức ăn cho ba người các cô còn ngẫu nhiên giới thiệu món ăn một chút.
Không cố ở trước mặt các cô gây sự chú ý cũng không để người khác cảm thấy nhạt nhẽo.
Một bữa cơm đã đem mắt của Tiểu Yên đều sắp ăn thành sáng như sao rồi.
…
Ăn cơm trưa xong, vừa về tới bệnh viện Tô Dương Dương liền bị Giám đốc gọi tới phòng làm việc.
"Giám đốc, có việc gì vậy ạ?"
"Mạc Nhậm Mộ muốn gặp cô."
"Gặp tôi làm gì? Tôi kỹ thuật không giỏi, tính tình cũng không tốt, gặp tôi có thể khiến cho thân thể của anh ta không đau hay là lòng dạ sẽ thoải mái vậy?"
"Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây?" Giám đốc khẽ nói, ném cho Tô Dương Dương một tờ giấy: "Phía trên là số phòng bệnh của Mạc Nhậm Mộ, tự cô đi đến đó đi."
Tô Dương Dương nhận lấy tờ giấy nhìn lướt qua nói: "Tính tình của anh ta thế nào?"
"Tự cô đi cảm thụ một chút liền biết."
"Chậc chậc chậc, xem ra không ít người đã bị Mạc Nhậm Mộ làm cho trắng mắt. Đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong rồi." Tô Dương Dương nói xong liền đi ra ngoài.
Giám đốc ở sau lưng cô ấy nói thêm: "Thông minh nhanh trí một chút biết không? Đừng đứng ngốc ở đấy để cho người ta mắng."
"Biết rồi, anh ta dám mắng tôi, tôi liền băm anh ta ra!"
Giám đốc: "..."
…
Tô Dương Dương chậm rãi đi đến phòng bệnh ở tầng cao nhất.
Tầng cao nhất đều là phòng bệnh VIP, một nửa là phòng bệnh còn nửa còn lại là công viên trên cao, không khí không tệ lại thuận tiện cho bệnh nhân giải sầu.
Tô Dương Dương đi đến cửa phòng bệnh của Mạc Nhậm Mộ, gõ nhẹ cửa phòng mấy cái: "Anh Mạc, xin chào. Tôi là bác sĩ Tô Dương Dương của bệnh viện, tôi có thể vào không?"
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh im ắng.
Tô Dương Dương lại lặp lại một lần nữa mới nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói lạnh như vụn băng: "Vào đi!"
Tô Dương Dương đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là phòng bệnh vô cùng lộn xộn.
Chăn bông, ấm nước nóng, đồ ăn và các loại đồ vật khác đều bị ném lung tùng trên mặt đất, thậm chỉ Mạc Nhậm Mộ cũng ngã ở bên cạnh giường, chiếc gậy của anh ta cũng ở cách anh ta phải hơn ba mét.
Nửa bên mặt của Mạc Nhậm Mộ bị băng gạc bọc kín chỉ lộ ra nửa khuôn mặt hoàn hảo còn lại kia.
Đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tô Dương Dương, ánh mắt kia giống như hận không thể biến thành dao đâm chết Tô Dương Dương vậy.
Đối với ánh mắt của anh ta Tô Dương Dương làm như không nhìn thấy, bỏ qua vết thương nhẹ trên chân bước nhanh đi đến trước mặt Mạc Nhậm Mộ: "Anh Mạc, tôi đỡ ngài lên giường."
"Cô đến đây để xem trò cười của tôi à?"
"Tôi cũng không rảnh rỗi như vậy." Tô Dương Dương xoay người muốn đỡ Mạc Nhậm Mộ lên: "Trên mặt đất rất lạnh, ngài đừng ngồi ở đó như vậy."
Mạc Nhậm Mộ hất tay của cô ấy ra: "Cút!"
"Anh bảo tôi tới tôi liền phải tới, bảo tôi cút tôi liền cút à? Bác sĩ chúng tôi trong mắt anh cứ như vậy muốn đuổi là đuổi đi sao?" Tô Dương Dương cười nói.
Nói xong, cô ấy cũng không để ý Mạc Nhậm Mộ kinh ngạc cùng giãy dụa, đứng ra phía sau anh ta một tay đem anh ta nửa ôm lại từ phía sau từ từ kéo lên trên giường.
Vừa ôm còn vừa thở hồng hộc nói ra: "Bây giờ anh bị thương thì nhiệm vụ hàng đầu chính là dưỡng thương. Phẫn nộ, bất bình, hận, những tâm tình này đều để qua một bên trước đã. Anh vẫn là một minh tinh nên vẫn có rất nhiều người đang nhìn anh chằm chằm, cũng đang chờ mong anh khôi phục rồi xuất hiện ở trước mặt truyền thông. Anh không phối hợp với nhân viên y tế để điều trị thì đối với anh một điểm chỗ tốt cũng không có."
Tô Dương Dương cũng mặc kệ Mạc Nhậm Mộ có nghe lọt tai hay không vẫn tiếp tục nói ra: "Anh có lẽ cảm thấy những chuyện này rất không may nhưng cũng có một chút rất may mắn. Anh có thể trong vòng hai giờ sau khi bị thương liên hệ được với Viện trưởng. Viện trưởng có kỹ thuật rất tốt, anh nên có lòng tin ông ấy sẽ không để trên mặt của anh lưu lại vết sẹo, sẽ để cho anh lấy lại phong thái ngày trước trở về một lần nữa. Nếu như anh không cách nào phối hợp thì kỹ thuật của Viện trưởng có hoàn mỹ đến đâu thì cũng không có cách nào giúp anh được. Rất nhiều người cũng không có sự may mắn như vậy đâu."
"Ai bảo cô nói những lời này? !" Ánh mắt Mạc Nhậm Mộ âm trầm như chim ưng gắt gao nhìn vào mặt Tô Dương Dương.
"Chính tôi muốn nói như vậy. Lần phẫu thuật kia của anh tôi cũng ở đó, Viện trưởng và Giám đốc xử lý vết thương của anh rất chuẩn xác. Anh chỉ cần phối hợp điều trị là sẽ không có vấn đề gì nữa. Tôi tin tưởng anh cũng hiểu rõ điểm này nhưng vì sao anh lại muốn làm cho quá trình trị liệu của mình gia tăng thống khổ? Anh cảm thấy làm như thế này rất có cảm giác tồn tại hay là muốn để sự việc lần này lưu lại một chút vết sẹo trên mặt làm kỷ niệm?"