• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 64: KHÔNG PHÙ HỚP VỚI THÂN PHẬN THỔ HÀO CỦA ANH.

Hàn Khải Uy nhận lấy hợp đồng, vừa xem vừa hỏi: “Có điều tra được nguyên nhân sự cố chưa?”

“Là do tổ ánh sáng và tổ trang bị làm việc sơ xuất.”

Hàn Khải Uy cau mày, thanh âm lãnh lẽo: “Có phải cậu định nói với tôi, bọn họ đều là nhân viên thời vụ không?”

“Cái này…”

“Cho cậu một tiếng đi điều tra, một tiếng sau tôi muốn được nghe rõ ràng đầu đuôi.”

“Vâng.”

Hàn Khải Uy thấy trợ lý vẫn chưa có định đi ra: “Còn chuyện gì sao?”

“Tôi mới vừa nhận được điện thoại từ quầy tiếp tân, nói là có cô gì đó tên Lưu Nghê Ni muốn gặp ngài, cô ấy nói cô ấy là em họ của mợ chủ.”

Sắc mặt Hàn Khải Uy vẫn không có chút thay đổi nào: “Kêu cô ta vào đây.”

“Vâng.”

Trợ lý nhanh chóng pha trà cho Hàn Khải Uy rồi đi ra ngoài sắp xếp.

Sau khi xem xong hợp đồng bồi thường xong, Hàn Khải Uy lấy bút gạch gạch vài cái.

Hàn Tử Anh là một trong số ít các nhân viên nữ mà anh đánh giá cao, những hợp đồng đã qua mắt cô ta và đưa đến trước mặt anh chắc chắn sẽ không có gì sơ sót.

Nhưng lần này sơ sót lại rõ ràng như vậy, là do cô ta cố ý, hay là do sự việc đã vượt tầm kiểm soát của cô ta?

Hàn Khải Uy đang suy nghĩ, thì cửa văn phòng chợt vang lên vài tiếng gõ cửa.

Trợ lý đưa Lưu Nghê Ni vào trong văn phòng.

Hàn Khải Uy đóng phần hợp đồng đó lại, rồi nói: “Một tiếng sau kêu Tổng giám đốc Hàn gọi cho tôi, còn hợp đồng này cậu mang về đi.”

“Vâng.”

Trợ lý rót trà cho Lưu Nghê Ni xong thì ôm văn kiện đi ra ngoài.

Lúc này Hàn Khải Uy mới dời tầm mắt qua nhìn Lưu Nghê Ni.

Lưu Nghê Ni nở một nụ cười e lệ rụt rè với Hàn Khải Uy, cô ta bất tri bất giác ưỡn đôi núi gập ghềnh của mình lên: “Chào anh rể họ, em mạo muội tới đây không biết có làm phiền công việc của anh không?”

“Không có gì. Sao hôm nay em lại rảnh rỗi tới đây? Anh chưa từng nghe Dương Dương nói qua.”

“Chị họ quý nhân hay quên chuyện, em đã nói với chị ấy mấy lần rồi, không lẽ chị ấy chưa nói với anh lần nào sao?” Lưu Nghê Ni kinh ngạc nói, sau đó lại nhanh chóng bổ sung: “Công việc của chị họ rất bận, chắc là quên rồi.”

Mấy lời này đương nhiên là do cô ta tự dựng lên rồi.

Một là vì tạo chỗ đứng trong lòng Hàn Khải Uy, hai là làm tổn hại hình tượng của Tô Dương Dương trước mặt Hàn Khải Uy, đồng thời cô ta cũng có thể khiến cho Hàn Khải Uy tăng thêm hảo cảm đối với mình nữa.

Hàn Khải Uy không nói gì đến chuyện này mà chỉ hỏi: “Hôm nay đến đây có việc gì?”

Trên khuôn mặt của Lưu Nghê Ni liền nở ra một nụ cười bẽn lẽn: “Năm sau em bắt đầu thực tập nghiên cứu sinh, em đang học quản lý công thương nên muốn tự mình đề cử làm việc ở công ty anh rể. Không biết có được không?”

“Có mang theo sơ yếu lý lịch không?”

“Dạ có.”

“Em đưa sơ yếu lý lịch cho trợ lý của anh, cậu ta sẽ đăng nhập thông tin của em vào nhóm bồi dưỡng nhân tài, sau đó sẽ tiến cử em cho một vị trí phù hợp với sở trường của em. Anh sắp xếp như vậy có được không?”

Lưu Nghê Ni đã đặt sơ yếu lý lịch của mình lên bàn đưa tới cho Hàn Khải Uy, nghe thấy anh nói như vậy, trên mặt cô ta chợt hiện lên vài phần lúng túng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười và lấy sơ yếu lý lịch về lại: “Dạ được, làm phiền anh rể rồi.”

“Công ty anh cũng phải chiêu mộ hân tài, chuyện này đối với đôi bên đều có lợi mà.” Hàn Khải Uy nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của sổ ghi chép: “Mười phút nữa anh phải đi họp, em cứ đi nói chuyện với trợ lý trước đi, bảo cậu ta giới thiệu đại khái tình hình chung của các công ty con của Tập đoàn Hàn Thị cho em. Buổi trưa nay anh có hẹn với Dương Dương đi ăn cơm, nếu em có thời gian thì đi cùng đi.”

“Dạ được, em cũng lâu chưa gặp chị họ rồi, nhớ chị ấy quá.” Lưu Nghê Ni cất giọng kinh hỉ, sau đó không dám làm phiền Hàn Khải Uy nữa mà cầm lấy sơ yếu lý lịch rời đi.

Trước khi đóng cửa văn phòng, Lưu Nghê Ni còn không nhịn được mà đưa mắt nhìn qua hướng của Hàn Khải Uy một cái.

Ánh mắt của Hàn Khải Uy lúc này đã hướng về máy tính rồi.

Khí chất trầm ổn, ung dung, tướng mạo xuất chúng, bộ tây trang được chế tác cao cấp, ngay cả từng đường chân tơ kẽ tóc cũng vô cùng tinh xảo và ưu nhã.

Người đàn ông này lúc này đang ở cách cô rất gần, gần đến nỗi cô vươn tay ra là có thể chạm vào rồi.

Cô ta muốn đứng bên cạnh anh, để trong mắt anh chỉ có một mình cô thôi!

Hàn Khải Uy nhìn vào biểu đồ thị trường chứng khoán trên màn hình mà khoé môi chợt nhếch lên một nụ cười lạnh.

Cổ phiếu của nhà họ Ưu từ lúc bắt đầu phiên giao dịch đến giờ còn chưa đến nửa tiếng mà giá trị đã giảm đi mấy mươi tỷ rồi.

Không cần đến trưa, chỉ cần buổi sáng thôi cũng đủ để khiến bọn họ mở cuộc họp khẩn cấp, thương lượng phương pháp ứng phó rồi.

Còn anh sẽ không bao giờ cho họ cơ hội nữa.

Trong dòng duy tư, đôi con ngươi của Hàn Khải Uy trông thâm sâu như biển cả, u tối, lạnh lẽo, không có chút ấm áp nào.



Một buổi sáng, ngoại trừ đến thăm khám các phòng bệnh ra thì Tô Dương Dương còn phải tham dự một cuộc họp do viên trưởng triệu tập về kế hoạch điều trị theo dõi của Mạc Nhậm Mộ.

Cuộc họp này đặc biệt nên cô cũng chỉ là người nghe.

Nghe mấy chuyện gia như viện trưởng, chủ nhiệm thảo luận về các tổn thương trên cơ thể của Mạc Nhậm Mộ, các chỉ tiêu sau phẫu thuật, dự đoán tình hình hồi phục và cả lập kế hoạch điều trị chi tiết để đáp ứng nhu cầu bất ngờ bất cứ lúc nào.

Cô chỉ nghe thôi mà thấy đau cả đầu rồi, không dám thất thần một giây nào.

Một buổi sáng như vậy còn mệt hơn là cô đi làm phẫu thuật nữa.

Về đến văn phòng, Tiểu Yên đã xách túi lên và đợi Tô Dương Dương với gương mặt hưng phấn rồi.

Tô Dương Dương cũng vội vàng thay quần áo rồi đi cùng cô ra cửa bệnh viện.

Bọn họ vừa đứng được một phút thì xe của Hàn Khải Uy đã đến rồi.

Tô Dương Dương vẫy tay với anh.

Hàn Khải Uy bước xuống xe và mở cửa xe cho bon họ.

Tiểu Yên tự giác khom người xuống ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy Lưu Nghê Ni đang ngồi bên trong, cô có chút nghi hoặc, tưởng là trợ lý của Hàn Khải Uy, nên cô mỉm cười chào hỏi: “Chào cô.”

Tô Dương Dương nghe tiếng nhìn qua, kinh ngạc nói: “Nghê Ni?”

Lưu Nghê Ni thò đầu ra, mỉm cười nói: “Chị họ, hôm nay em đến công ty của anh rể phỏng vấn, thuận tiện đi ăn chùa luôn.”

“Thật sao? Phỏng vấn thành công chưa?”

Lưu Nghê Ni nghe thấy mấy lời này này mà trong lòng có chút bất mãn.

Cái gì là phỏng vấn thành công chưa?

Tốt xấu gì Lưu Nghê Ni cô cũng là tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ứng phó với một phỏng vấn nho nhỏ như vậy thì có gì mà khó?

Tô Dương Dương xem thường cô vậy sao?

Tuy trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng Lưu Nghê Ni vẫn mỉm cười trả lời: “Cái này phải xem ý của anh rể rồi, anh rể chưa mở miệng thì sao em dám nói bừa được.”

Tô Dương Dương ngồi vào trong dưới sự mở cửa xe của Hàn Khải Uy: “Em ưu tú như vậy, anh rể em chắc chắn sẽ không để lọt mất nhân tài đâu.”

Hàn Khải Uy ngồi lên ghế lái rồi hỏi Tô Dương Dương: “Đã nghĩ ra tý nữa ăn gì chưa?”

Tô Dương Dương mỉm cười nói: “Vừa mắc vừa ngon là được.”

“Em có thể có yêu cầu khác không?” Hàn Khải Uy cười phụt.

“Khó lắm mới ra ngoài ăn được một bữa cơm, không chọn chỗ mắc tiền thì sao phù hợp với thân phận thổ hào của anh được.”

“Được rồi, đưa các người đi ăn nhà hàng có phòng bao riêng, đúng lúc cách nơi này không xa lắm, ăn xong em vẫn còn thể về nghỉ trưa.”

“Ừm ừm, cảm ơn thổ hào.”

Nghe thấy hai người đối thoại, mà đáy lòng Lưu Nghê Ni trào dâng lên một sự khinh miệt.

Xem ra cô ta đánh giá cao Tô Dương Dương rồi, không ngờ chị ta lại nông cạn như vậy.

Còn Tiểu Yên thì lại cảm thấy cuộc đối thoại giữa chị Tô và Tổng giám đốc Hàn của cô thật là đáng yêu quá đi, không khí xung quanh bọn họ cũng trở thành màu hường hết rồi a.



Nhà hàng quả nhiên rất gần, lái xe mười phút là đã đến rồi.

Nó ở trong một con hẻm nhỏ bên bờ sông, trong hẻm và bên bờ được trồng rất nhiều cây đa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK