• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 63: BÁC SĨ TÔ, CÓ PHẢI CHỊ BỊ BẠO HÀNH GIA ĐÌNH RỔI KHÔNG?

Sau khi ăn sáng xong, Tô Dương Dương nới với Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu: “Ba mẹ, xin lỗi vì đã khiến hai người lo lắng.”

“Đừng nói vậy chứ, con đi kiểm tra đi, ba mẹ ở nhà chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”

“Cảm ơn ba mẹ.”

Hàn Khải Uy lái xe đến bệnh viện Nhiêu Điền, sau đó bế Tô Dương Dương đi về tầng lầu của khoa thần kinh.

Tiểu Bảo thì đi theo đằng sau họ như một cái đuôi nhỏ.

Sự xuất hiện của họ ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của các bệnh nhân, nhân viên, y tá và bác sĩ. Lúc đi đến tầng khoa thần kinh, trợ y nhìn thấy Tô Dương Dương thì sững sờ: “Chị Tô, chị sao vậy?”

“Tôi vô tình ngã đập đầu thôi, sợ có biến chứng nên qua đây kiểm tra.”

“Ò ò, em sẽ lập tức đi kêu bác sĩ Lý sắp xếp chụp CT, bây giờ chị thấy có gì bất ổn trong người không?”

“Không có, nhưng hôm qua lúc té xuống núi có bị hôn mê ngắn.”

“Ở sau đầu hay là mặt bên?”

“Sau đầu.”

Trợ y hỏi thăm vài câu rồi ghi chú lại.

Sau đó bác sĩ Lý đến và xem ghi chép của trợ y, nói: “Chụp một cái trước đã để xem tình trạng bên trong.”

Tô Dương Dương gật đầu rồi ra hiệu cho Hàn Khải Uy đặt cô xuống.

Nhưng Hàn Khải Uy lại không làm theo ý cô mà bế cô đi theo sau trợ y, Tiểu Bảo cũng đi theo sát đằng sau.

Quá trình chụp quét não kéo dài hơn mười phút, sau đó Tô Dương Dương được trợ y dìu ra ngoài.

Bác sĩ Lý nhận lấy tấm ảnh xem một lát rồi cất giọng trêu chọc: “Bác sĩ Tô, có cần tôi phân tích cho không?”

Tô Dương Dương khẽ khụ hai tiếng: “Đồng chí Tiểu Lý, làm phiền cậu chú ý thái độ phục vụ.”

Bác sĩ Lý mỉm cười rồi nói: “Tấm ảnh cho thấy không có vấn đề gì lớn, sau đầu có một chút máu bầm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi đại não có thể tự xử lý được, nên không cần lo.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Bác sĩ Lý sáp đến bên tai Tô Dương Dương nói: “Không phải là chị bị bạo hành gia đình đó chứ?”

Tô Dương Dương đưa khuôn mặt âm u nhìn anh ta: “Với cái tính cách dũng mãnh của tôi thì cậu nghĩ tôi có thể bị bạo hành gia đình không?”

“Đúng là không có khả năng thật, phải là chị bạo hành Tổng giám đốc Hàn mới đúng.”

“Cậu đúng thật là.”

Bác sĩ Lý cười cười rồi kê vài liều thuốc tan máu bầm cho Tô Dương Dương, sau đó tống cổ cô rời khỏi.

**

Chiếc xe sau đó rời khỏi bệnh viện, Tô Dương Dương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “Đây không phải là đường về nhà nội a.”

“Về nhà.”

“Vậy bên ba mẹ giải thích sao đây?” Cô nhớ trước khi cô đến bệnh viện, Lương Nhu đã nói sẽ ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho cô a.

“Tôi đã nói với họ rồi.”

Tô Dương Dương gật đầu, cô có chút tiếc vì ngày chủ nhật tốt lành chỉ còn lại buổi trưa và buổi chiều thôi.

Sau khi chiếc xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, Hàn Khải Uy vẫn bế cô lên lầu như trước rồi đặt cô lên giường.

Thấy anh cố chấp như vậy, Tô Dương Dương cũng không tiện từ chối.

Tiểu Bảo chơi với Bánh Xe ở dưới lầu.

Tô Dương Dương dựa người vào đầu giường nhìn Hàn Khải Uy, nói: “Tôi bị thương cũng là do tôi sơ xuất, anh không cần phải tự trách đâu.”

“Nếu như đây không phải là lỗi của tôi, thì càng không thể là lỗi của em được.” Hàn Khải Uy đưa tay xoa xoa đầu cô: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi xử lý chút chuyện.”

“Ừm.” Sau khi Hàn Khải Uy rời đi, Tô Dương Dương lấy chiếc Ipad trên tủ đầu giường ra và bắt đầu xem bệnh án mà chủ nhiệm đã viết về ca phẫu thuật của Mạc Nhậm Mộ.

Trường hợp của Mạc Nhậm Mộ là một trường hợp vô cùng đặc biệt.

Thứ nhất, là do thân phận đặc thù của Mạc Nhậm Mộ; Thứ hai là ca bệnh của anh ta rất có giá trị tham khảo vì nó là sự kết hợp chữa trị của nhiều khoa trong bệnh viện; Thứ ba là phương án trị liệu của người phẫu thuật chính.

Chỉ những điều này cũng đủ để khiến đây trở thành một ca bệnh kinh điển rồi.

Tô Dương Dương cẩn thận xem hồ sơ bệnh án do chủ nhiệm viết, cô thật là muốn chắp tay quỳ bái ông ấy mà.

Về mặt lý thuyết và nguyên tắc, hồ sơ bệnh án là một mô tả chính xác về tình trạng của bệnh nhân, để người xem bệnh án có thể hiểu được.

Do đó, hầu hết các hồ sơ bệnh án đều được viết vô cùng ngắn gọn súc tích, cái gì cần được mô tả thì mô tả, còn những khía cạnh khác của bệnh nhân thì không được mô tả.

Mặc dù điều này sẽ không ảnh hưởng đến việc xác định kế hoạch điều trị hiện tại, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của người nghiên cứu ca bệnh này trong tương lai.

Ngoài ra, Tây y chủ trương chỉ chữa nơi nào không khoẻ, chính là chia cơ thể con người thành nhiều tổ chức khác nhau và điều trị riêng biệt.

Còn Trung y lại nhận định rằng con người là một tổng thể thống nhất, nên cần phải được nghiên cứu cẩn thận trước rồi mới tiến hành điều dưỡng, và loại bỏ căn bệnh này khỏi căn nguyên.

Nhưng quá trình này dài hơn Tây y.

Người hiện đại bây giờ luôn theo đuổi sự nhanh chóng và hiệu quả cao, hầu hết mọi người sẽ chọn Tây y vì ít nhất là hiệu quả tương đối rõ ràng.

Chủ nhiệm rất tôn sùng Trung y, các bệnh án mà ông viết mang cách viết của bệnh án Trung y nhiều hơn.

Cho nên ngay cả các bác sĩ và sinh viên y khoa không trực tiếp tham gia phẫu thuật cũng có thể biết rõ tình hình thông qua hồ sơ bệnh án của ông.

...

Tô Dương Dương đọc đi đọc lại bệnh án và ảnh đính kèm trên đó, cho đến khi mắt cô mỏi nhừ, cô mới đặt Ipad xuống rồi dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng cô có nghe thấy tiếng của Bánh Xe truyền đến từ trong sân.

Nếu như Tiểu Bảo có thể nói cười giống như những đứa trẻ bình thường thì tốt rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Dương Dương lại đột nhiên nhớ tới Ưu Hạnh Mai.

Nếu như Ưu Hạnh Mai từ trước đến giờ đều mang bộ dạng giống như hôm qua cô nhìn thấy, vậy thì năm đó cô ta không thể nào là thật lòng đối tốt với Tiểu Bảo được.

Cảm xúc và tình cảm của trẻ con rất là nhạy cảm.

Nếu như ai có thái độ thù địch với chúng, thì chúng sẽ dễ dàng nhận ra ngay.

Nếu theo lập luận này, thì tại sao Tiểu Bảo lại không thể chấp nhận sự tiếp xúc của Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu chứ?

Là do Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu cũng có thái độ thù địch với bé sao?

Bọn họ đổ cái chết của Hàn Khải Niên và Diệp Vĩ lên đầu Tiểu Bảo, nên không thể chấp nhận Tiểu Bảo sao?

Nghĩ tới điều này, toàn thân Tô Dương Dương đều sởn cả gai ốc。

Cô phát hiện mình có chút biết lý luận rồi.

**

Vì Tô Dương Dương bị thương ở chân, bất tiện khi lái xe, nên Hàn Khải Uy chịu trách nhiệm đưa đón cô đi làm.

Liên tiếp mấy ngày, đám người trong bệnh viện cũng không còn kinh ngạc gì nữa.

Sau khi Hàn Khải Uy rời đi, Tiểu Yên liền chạy tới trước mặt Tô Dương Dương, khuôn mặt cô đầy ai oán.

Tô Dương Dương bị cái bộ dạng này của cô làm cho kinh hoảng: “Có gì cứ nói.”

“Trước đây chị có nói là sẽ cho em ăn cơm với Tổng giám đốc Hàn của em mà, khi nào chị mới thực hiện lời hứa đây?”

Tô Dương Dương vỗ vỗ đầu mình: “Ngại quá, chị quên rồi. Để bây giờ chị hẹn thử, nếu trưa nay anh ấy rảnh, thì cùng ăn trưa có được không?”

“Vậy chị gọi đi.”

Tô Dương Dương lấy điện thoại ra rồi gửi cho Hàn Khải Uy một tin nhắn thoại: “Thổ hào, trưa nay anh có rảnh không? Tôi có một người bạn muốn ăn cơm chung với anh để thưởng thức sắc đẹp của anh ở cự li gần đó.”

Thấy cô gửi tin nhắn đi rồi, Tiểu Yên mới vui vẻ đi làm việc.

**

Sau khi Hàn Khải Uy đến văn phòng, anh mới lấy điện thoại ra rồi mở tin nhắn thoại đó.

Nghe xong, anh bất giác cười lên rồi trả lời: “Có, trưa nay tôi đi đón các người.”

Trợ lý đặc biệt đúng lúc đem tài liệu tới, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Hàn Khải Uy, trong lòng anh ta thầm kinh ngạc.

Anh đã làm trợ lý đặc biệt của Hàn Khải Uy năm năm rồi, nhưng chả nhìn thấy Hàn Khải Uy cười được mấy lần cả, lúc nào cũng chỉ lạnh băng băng như một tảng băng ngàn năm vậy.

Anh còn tưởng là do dây thần kinh mặt của Hàn Khải Uy bị hoại tử rồi nữa kìa.

Bây giờ xem ra, Tổng giám đốc không phải là bị tê liệt cơ mặt, mà là do lười biếng biểu hiện ra thôi.

Hàn Khải Uy thu liễm nụ cười nhạt trên mặt đi rồi hỏi: “Hợp đồng của Đỉnh Thịnh?”

“Vâng, Đỉnh Thịnh vừa mới đưa tới, đây là hợp đồng trước đây đã ký với văn phòng làm việc của Mạc Nhậm Mộ. Thứ sáu tuần trước Mạc Nhậm Mộ trong lúc quay phim bị xảy ra sự cố, bây giờ đang ở bệnh viện dưỡng thương. Hôm nay người ở văn phòng của cậu ta có thể sẽ đến tìm Tổng giám đốc Hàn để bàn chuyện bồi thường, Tổng giám đốc Hàn đã soạn phần hợp đồng này, để tôi đem tới cho ngài xem qua trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK