Chương 512: Phiến sắt
Khải Minh mỉm cười lên tiếng chào hỏi Đỗ Tâm.
“Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Khải
Minh, chúng tôi vừa mới quen nhau hôm qua. Con
người khá tốt, còn cứu tôi!”
Đỗ Tâm cười nói.
“Ha ha, chính là cậu ta à. Nhưng mà cậu ta ăn
mặc như vậy tới tham gia hội nghị traođổi sao?”
Một cô gái trong số đó ôm vai, ghét bỏ nói.
Hội nghị trao đổi, được ca tụng là nơi gặp gỡ của
những người ở tầng lớp trên.
Tham dự những dịp thế này, không chỗ nào là
không có người có máu mặt.
Mấy người bọn họ đều mặc comle đi giày da, chỉ
có mỗi Khải Minh là ăn mặc như đi du lịch.
Như này thì cũng xuống giá quá.
Thực ra trong lòng mấy người cũng nghĩ như vậy.
“Không sao, mọi người chơi thôi mà!”
Đỗ Tâm ngược lại không nhìn thấy ý tứ ghét bỏ ở
cùng một chỗ với Khải Minh của mấy còn lại.
Cứ như vậy, mấy người đã đi vào.
Biệt thự này đúng là quá rộng.
Hơn nữa nghe Đỗ Tâm giới thiệu, hội nghị trao đổi
lần này chia ra bên ngoài và bên trong.
Bên ngoài a, chính là những đồ cổ bình thường,
cùng với một vài bảo bối gì đó.
Nếu muốn có đồ tốt thật, còn phải đi vào bên
trong nhìn xem.
“Gia Minh, cậu mới mua đồng hồ à, giờ tôi mới chú
ý!”
Mấy người đi dạo.
Cô gái tên là Chu Yến Yến nói với một chàng trai
trong đó.
“Ù tôi mới mual”
“Bao nhiêu tiền thế?”
Chu Yến Yến lại hỏi.
“Không đắt, hơn bảy mươi triệu thôi. Chủ yếu là
thích kiểu dáng này, đúng dịp phối với bộ comle này!”
Vương Gia Minh nói.
“Chà chà chà, đúng là người có tiền!”
Đỗ Tâm hơi hâm mộ nói. Cô không có ý gì, chỉ
cảm thấy mọi người ở bên nhau, khá vui.
“Thế bộ comle? Bộ comle bao nhiêu tiền?”
“Bộ comle hơn một trăm bảy mươi triệu, là mùng
một tháng trước ởi Italy chơi, mua ở đó!”
Vương Gia Minh lại nói.
“Thật tốt!” Chu Yến Yến nói xong.
Lại cùng với hai chàng trai khác, còn có mấy cô
gái thảo luận về quần áo và cuộc sống của bọn họ.
Rõ ràng là Chu Yến Yến làm rất quen bài đánh
người không động tay này.
Cô ta cố tình nói như vậy, chính là để Khải Minh
khó chịu.
Vốn còn đang nghĩ, người cứu Đỗ Tâm, cái gì bạch
mã hoàng tử, cậu chủ nhà giàu a.
Nhưng không ngờ lại là người hạng D.
Dáng dấp xem như tạm được, nhưng quần áo
tham dự dịp như này quá thấp kém.
Hơn nữa còn kéo giá trị con người của các cô
xuống, Chu Yến Yến muốn chèn ép cậu.
Hiểu được chỗ mà mình thua kém.
“Loại người rác nát như cậu, còn dám ngồi bên
cạnh chúng tôi, mất thể diện, cút cút cút!”
Đúng lúc này, một ông lão đang chuẩn bị mở sạp
hàng, bày ra bảo bối của mình.
Rõ ràng là ông đã thông qua quy trình giám định
bảo vật, có tư cách bày sạp ở đây.
Nhưng những vị trí bày triển lãm ở đây, đa số đều
là của gia tộc, làm gì có một quầy hàng nào tùy tiện
thế này.
Vì thế mà bị xa lánh.
Ông lão thở dài, đành phải tự thu dọn đồ đạc
giống như phiến sắt rồi đứng lên, đi vào trong, chuẩn
bị tìm một chỗ bán hàng.
Nhưng Khải Minh liếc qua phiến sắt, mí mắt lại hơi
giật giật.
“Hà?”
Phiến sắt này, bên ngoài là một khối sắt, nhưng lại
làm cho Khải Minh có cảm giác tim đập nhanh.
Cảm giác này, từ khi mình trở thành võ giả nội lực
đã rất hiếm khi xuất hiện.
“Có vấn đề!”
Khải Minh thầm nghĩ trong lòng.
“Đi à Khải Minh, sao vậy?”
Đỗ Tâm chạy qua gọi.
“Ừ ừ, hay là các cô cứ đi trước đi, tôi muốn tự đi
xung quanh!”
Khải Minh cười nói.
Ánh mắt lại vẫn nhìn về phía ông lão rời đi.
“Vậy thì được, lát nữa là sắp đến giờ trưa, tôi sẽ
gọi điện cho anh, chúng ta tìm quán ăn cơm!”
Đỗ Tâm cũng nhìn ra, mấy người bạn của mình xa
lánh Khải Minh.
Lập túc nói.
Sau khi nói xong, Khải Minh liền chạy đuổi theo
ông lão đó.
“Hừ, Tâm à, cậu nói cậu quen loại người đó làm
gì? Mất mặt à?”
“Đúng đấy, cả người thấp kém. Đủ rồi đấy, có cậu
ta ở đây, tôi không có tâm trạng vui chơi!”
“Buổi trưa ăn cơm cũng đừng dẫn theo cậu ta, cậu
xem chúng ta ăn mặc gì nào, cậu ta lại mặc gì nào. Vả
lại, cậu ta là ân nhân của cậu, cậu nhẫn tâm để cậu ta
tự ti trước mặt chúng ta sao?”
Mấy cô gái năm mồm bảy miệng nói.
“Được rồi được rồi, mình vẫn phải nhắc nhờ các
cậu. Khải Minh, con người cậu ấy rất tốt, mặc dù mới
tiếp xúc còn ít nhưng các cậu tin mình đi, cậu ấy là
một người rất được đây. Buổi trưa, mình sẽ gọi cậu ấy
đi ăn cơm, các cậu cũng tốt với cậu ấy một chút, có
được không?”
Trong lòng Đỗ Tâm hơi bực bội, nói.
“Được rồi!”
Mọi người xấu hổ đồng ý.
Lại nói về Khải Minh đi thẳng đến chỗ ông lão.
Ông lão á, thần thái xuống dốc, cứ lắc đầu. Cuối
cùng, tìm được một chỗ cực kỳ hẻo lánh mới dọn xong
quầy hàng của mình.
Bởi vì chỗ này, sẽ không có người chèn ép một lão
nông như ông.
“Bác ơi, bác bán cái này à?”
Khải Minh đuổi tới nơi, đi vào quầy hàng, ngồi xổm
xuống mỉm cưỡi nói chuyện với ông.
“Đúng là cái này. Ban đầu tôi không muốn đến, là
bên tổ chức tìm tôi, thế nào cũng phải bắt tôi đến. Nói
là viên sắt của tôi có thể bán được rất nhiều tiền.
Nhưng đến rồi đây, lại để người ta chèn ép. Haiz,
chàng trai, cậu có thuốc lá không? Cho tôi một điếu,
hút xong tôi đi luôn! Buổi trưa tôi còn phải nấu cơm
cho cháu gái tôi nữa!”
Ông lão thở dài nói.
“Cán”
Khải Minh đưa một điếu thuốc ra: “Bác nói là ban
tổ chức bảo bác đến, thế bọn họ đã nhìn thấy phiến
sắt này chưa?”
Khải Minh liếc qua, phiến sắt này không có gì đặc
biệt, cùng lắm là bên trên có một cỗ hơi thờ cổ xưa,
nhìn dáng vẻ thì là đồ cổ.
“Bọn họ có thấy trên tỉ vi, có trên chương trình
chuyên bán đồ cổ. Thứ này của tôi là của ông cha
truyền lại. Tôi đã lên ti vi, kết quả chuyên gia người ta
nói rằng, món đồ cổ này của tôi rất tốt, nhưng không
có giá trị nghệ thuật và giá trị khảo cổ!”
“Sau này, ban tổ chức tìm đến tôi, nói là món đồ
này của tôi có thể bán cho thằng tây. Nói không chừng
có thể bán với giá cao, thế là bảo tôi tới thử xem!”
“Hơn nữa ban tổ chức đã nói rồi, tôi tới thì đi tìm
bọn họ trước tiên, giao thứ này cho bọn họ. Nhưng tôi
cũng không hiểu a, vừa nghe nói là bán lấy tiền, sáng
sớm tôi đã tới đây. Ô bên ngoài đi bộ cả nửa ngày
cũng không gặp được người, thế là tôi tự đi vào bán!”
“Chàng trai, những thương nhân này không tin
được. Bọn họ bán được ba trăm năm mươi triệu có kho
chỉ cho cậu một trăm bảy mươi năm triệu. Chúng ta tự
đi vào tự bán thì thích hợp hơn!”
Trong lúc nói chuyện, ông lão đã hút xong một
điếu thuốc.
Khải Minh nhanh chóng đưa một điếu nữa lên.
Cầm phiến sắt lên, Khải Minh cẩn thận cân nhắc,
trong lòng đã có tính toán.
“Bác à, phiến sắt này của bác bao nhiêu tiền.
Cháu muốn nó, bác ra giá đi, giá nào cũng được!”
Khải Minh mỉm cười nói.
“Ay, chàng trai. Món đồ này không có giá trị khảo
cổ hay giá trị nghệ thuật, dùng để lừa giặc tây thôi. Chỉ
là một viên sắt!” Hứa là hút điếu thuốc đã ngại rồi, ông
lão vội vàng khuyên can.
“Không sao, món đồ này có tác dụng lớn với cháu,
bác yên tâm đi!”
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi!”
“Thế tôi sẽ ra giá theo giá của bọn giặc tây nha!”
“Bác ra đi…”
“Một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng!”
Ông lão đỏ mặt, bởi vì ông nghe nói, chỉ cần là đồ
cổ, đòi bao nhiêu tiền người nước ngoài cũng sẽ mua.
Khải Minh cười khổ một tiếng: “Đừng lấy một tỷ
bảy nữa, cháu sẽ đưa cho bác mười bảy tỷ rưỡi. Bác
cầm lấy tiền, có thể trôi qua cuộc sống thoải mái, nếu
không giữ món đồ này, bác cũng không làm gì…”
Khải Minh không nói hết, bởi vì nửa câu sau là:
Có khi còn làm bác rơi vào họa diệt môn…