Chương 87
Không cần nghĩ Trần Hạo cũng biết Lâm Y Y có ý gì! Chắc chắn là muốn để anh đóng giả làm bạn trai cô ấy, cô ấy muốn đối phó với cô họ cúa cô ấy.
Đóng giả làm bạn trai của người khác, Trần Hạo thật sự đã đóng đủ rồi.
“Cậu Trần, cậu chịu tủi thân một chút, đóng giả làm bạn trai tôi đi, năn nỉ cậu đó, tôi cám thấy bọn Bạch Tiểu Phi quá côn đồ, không thận trọng vững vàng như cậu, cho nén cậu là ứng cử viên tốt nhất rồi. Nếu cậu mà không giúp tôi thì ©õ họ tôi chắc chắn sẽ bắt tôi đi xem mật, mà tôi thì thật sự không muốn chứt nào!” Lâm Y Y nài ni.
Mặc dù Trần Hạo muốn từ chối, nhưng thực ra cũng không tìm được lý do để từ chối.
Nói cho cùng thì Lâm Y Y cũng đã giúp mình mấy lần, lần này cô ấy tìm mình giúp cô ấy, hơn nữa vấn đề cũng không quá khó, nếu minh còn từ chối nữa thì rất ngại.
“Được rồi!” Trần Hạo gật đầu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo cũng không lên lầu mà để mấy người Bạch Tiểu Phi lên trước, còn minh thì bát một chiếc taxi, đến nhà cô họ của Lám Y Y, Gia đình cõ họ của Lâm Y Y cũng rất giàu, có một biệt thự ở thành phố Vân.
Cảng, Lúc anh đến thì Lâm Y Y đã đợi ở cổng rồi Hơn nữa đứng cạnh Lâm Y Y có một cô gái gần bằng tuổi cô ấy.
Cảnh này nhìn thế nào cũng làm cho Trần Hạo nhớ đến tình cảnh nhà Tô Đồng Hân lần trước, chẳng lẽ đóng giả làm bạn trai người khác đều sẽ gặp phải cảnh này à? Khụ khu, Trần Hạo xuống xe, chào Lâm Y Y một tiếng.
“Hải! Trời đất ơi, chị họ, đây là Trần Hạo – người bạn trai mà chị nói à? Sao anh.
ta lại đi taxi đến vậy?” Cô gái bên cạnh rất trắng trẻo cũng rất xinh đẹp, nhưng lúc này vẻ mặt nhìn Trần Hạo ngoại trừ khinh thường ra thi còn có thêm thất vọng, Xem ra Lâm Y Y không tiết lộ thân phận của Trần Hạo, Cho nên cô gái trắng trẻo xinh đẹp giàu có này không biết tí gì cả.
Nhìn quần áo Trần Hạo mặc, sao lại giống một tên tầm thường nghèo rớt mùng tơi thế này, còn đi taxi đến, có cần phèn thế không chữ? Cô ta võ cùng thất vọng.
“Tiểu Mi em thì biết gì chứ, Trần Hạo rất tốt với mọi người! Làm bạn trai chị thì có saot” Lâm Y Y chạy đến ôm cánh tay Trần Hạo, cười rất ngọt ngào.
Haizz, nếu bây giờ Tiần Hạo thật sự là bạn trai mình thì tốt biết mấy, Lâm Y Y thầm nghĩ.
“Được rồi được rồi, hỉ vọng lát nữa ba mẹ em với các anh chị em gấp rồi cũng sẽ không nói gi!” Tô Mi bĩu môi, thật sự là đến liếc nhìn Trần Hạo thôi cũng thấy lười.
Cô ta xoay người đi vào trước.
Trần Hạo sững người: “Đệch, chẳng phái cô nói chỉ đến gặp cô họ và dượng của cô thôi sao, sao giờ lại nhiều người thế này?” Lâm Y Y thè lưỡi: ” Tôi gọi cho cậu xong thì bọn họ mới kéo nhau đến, xin lỗi nhé cậu Trần, cậu giúp tôi lần này đi!” Trần Hạo bất lực: “Được rồi, lần này thôi đấy!” Thật ra, trước khi đến đây Trần Hạo vẫn nghĩ rất đơn giản, gặp nhà cô họ Lâm Y Y rồi thì bọn họ cũng sẽ so sánh minh với chàng trai mà họ muốn giới thiệu cho.
Lâm Y Y thôi.
Đến lúc đó mình lấy chút vốn ra, chắc là cũng có thể so được.
Chính là đơn gián vậy thôi Nhưng bây giờ thì sao, cá họ hàng nhà Lâm Y Y đều ớ đây, thật là khiến Trần Hạo đau đầu mà.
Hóa ra, nghe nói hôm nay Lâm Y Y đến, bới vì bình thường gia đình Lâm Y Y cũng rất thân thiết với mọi người bên nhà cô họ của cö ấy.
Hơn nữa cũng có qua lại trong chuyện kinh doanh.
Huống hồ còn nghe được Lâm Y Y có bạn trai rồi Cho nên bọn họ đều kéo nhau đến.
“Chị Y Y, anh ấy là bạn trai chị à?” Sau khi vào nhà, người lớn vân chưa nói gì thì một nhóm nam nữ tré tuổi, có vé như đều xấp xỉ tuổi nhau đã đến gần hỏi han.
Mỗi người đều quan sát Trần Hạo.
Không lâu sau, những người này đều tỏ vẻ ngờ vực.
Trời má, chị Y Y xinh đẹp là vậy, còn đây rốt cuộc là gu gì vậy chứ? Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào
truyên.one Rõ ràng là chồng của chị Y Y,nhưng quả thực là chênh lệch nhau quá xa rồi đấy! “Chị Y Y, bọn em vốn muốn hẹn chị tham dự dạ tiệc du thuyền, chị cứ nói chị có việc bận rồi, hừ hử, thì ra là chị dẫn bạn trai đến à!” Một cô gái nói.
“Phải đấy, nhưng mà vừa đúng lúc, đợi lát nữa chúng ta có thể cùng đi rồi!” Lâm Y Y cười, khoác tay Trần Hạo không buông.
Còn những người anh em họ hàng này của Lâm Y Ý, không một ai chào Trần Hạo cá Lâm Y Y cũng biết bọn họ xem thường Trần Hạo.
Thế nhưng Lâm Y Y cũng không dám tùy tiện tiết lộ thân phận của Trần Hạo khi chưa được sự cho phép của anh.
Thấy Trần Hạo cũng không quá tức giận, Lâm Y Y mới cảm thấy yên tâm.
Nhưng sao Trần lại không tức giận được chứ, chẳng qua đã quá quen rồi, những việc này anh đều đã trải qua rồi, trong những trường hợp thế này thì cứ.
nín thở, trầm ngâm và không nói gì cả là được! “Được rồi Y Y,mau ngồi xuống đi!” Lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng lên, bà ta là Lâm Hồng Hà – cô họ.
của Lâm Y Y.
Sở hữu một chuối công ty làm đẹp, lợi nhuận hàng năm lên đến vài chục triệu.
Vi vậy da dẻ của bà ta được chăm sóc rất tốt, nhưng cũng vì gặp được rất nhiều người giàu có, cho nên bà ta không thích ứng được khi nhìn thấy kiểu người bình thường như Trần Hạo.
“Cậu là Trần Hạo phái không, nhà ở đâu? Nhà làm nghề gì?” Lâm Hồng Hà lạnh nhạt hỏi.
Một nhóm các cậu ẩm cô chiêu, ai ai cũng nhìn Trần Hạo cười khẩy một cái.
“Chắc anh ta sẽ không trả lời là nhà ở nông thôn, nhà làm nông đâu nhỉ?” “Äy, thật là không hiếu nối, điều kiện của chị Y Y tốt như vậy sao lại tìm bạn trai xoàng xĩnh thể này chứ? Nếu anh ta mà là bạn trai tôi thì tôi đã nhảy từ đây nhảy xuống, chết ở ngoài kia lâu rồi!” Nhìn anh ta đi, từ lúc bước vào đến giờ chả dám nói câu nào, rõ rằng là chưa thấy kiểu nhà này bao giờ nên anh ta lo lắng đây mà, có cảm giác như bà giả bước vào khu vườn lộng lẫy vậy, thật là kém xa anh Ngô Cường mài” “Đệch, nói cái gì thế, anh ta? Còn muốn so với anh Ngô Cường á?” Mấy người nam nữ đứng ở bên cạnh khoanh tay bàn tán về Trần Hạo.
Tõ Mĩ nghe thấy có người so sánh anh với Ngô Cường thì lập tức khinh thường nói.
Ngõ Cường là ai? Chính là chàng trai mà Lâm Hồng Hà muốn giới thiệu cho.
Lâm Y Y,nhà mở một chuỗi khách sạn, còn bản thản anh ấy thì sao, học đại học Giang Nam ớ Kim Lãng, còn là chú tịch hội sinh viên khoa quán trị kinh.
doanh! Việc gì người ta làm cũng giỏi, loại người này sao sánh được chứ? Giọng của mấy người đó cũng không nhỏ nên Trần Hạo đều nghe thấy hết.
Anh không tức giận, chỉ là rất lấy làm khó hiếu.
Một người giàu hay nghèo thật sự quan trọng đến thể à? Từ khi nào mà tiêu chuẩn để hình dung một người lại là họ giàu hay nghèo mà không phải là tỉnh cách của họ vậy.
Bạn cỏ tiền thì bạn chính là ông lớn, bạn làm gì cũng đều đúng cả; còn không.
có tiền thì bạn chả là cái thá gì! Trần Hạo nghĩ về quá khứ, cảm khái một câu.
Sau đó mới nhìn Lâm Hồng Hà: “Nhà cháu ở một trấn nhỏ trong huyện, ba mẹ đang làm kinh doanh!” Trần Hạo nói đúng sự thật.
“Phụt, quả nhiên là ở quê, chắc ba mẹ cũng mở một quầy hàng nhỏ trên trấn thôi, trời đất ơi!” Bọn Tô Mi lại càng thêm khinh thường.
Còn Lâm Hồng Hà tử nãy đến giờ vẫn không bảo Trần Hạo ngồi xuống, lúc nghe thấy lời này thì càng giận run cả người, mảng thắng mặt anh: “Vậy cậu có tài sản gì để mà yêu Y Y nhà chúng tôi, cậu dựa vào cái gì chứ? Dựa vào khuôn mặt cậu sao?”