Mục lục
Mở mắt thấy thần tài Trần Hạo / Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 587




Nguồn: Vastarel



Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318



Chương 587: Quỷ đóa hoa



Ngay lúc hai người còn đang sững sờ nhìn thấy Trần Hạo nhảy lên, trong nháy mắt đã lên thuyền gỗ rồi.



Trần Hạo khó khăn bước tới.



Một con sóng lớn bất ngờ lắc lư quanh chiếc thuyền gỗ.



Sau đó anh ta dừng lại.



Đây là loại thuyền gỗ cỡ vừa, có vẻ cổ đại một chút, trong khoang có thể chứa bốn mươi năm mươi người.



Bên ngoài cabin có một lớp rèm tồi tàn, dù trời đang nắng nhưng bên trong vẫn tối om.



Trần Hạo cảm thấy có chút kinh ngạc.



Thật kỳ lạ, cảm giác sức mạnh vừa rồi đã biến mất.



Trần Hạo từ từ mở rèm bước vào trong khoang.



Bên trong có nhiều khoang, giữa là hành lang, hai bên là các phòng khách nhỏ.



Lộc cộc…. lộc cộc!



Lúc này, từ khoang điều khiển phía dưới, đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân yếu ớt.



Có ai đó từ dưới đáy kho hướng phía trên đi tới..



Trần Hạo đứng đó, chăm chú quan sát.



Đó là một bà lão với thân hình ọp ẹp, tóc bạc phơ, lắc lư bước lên.



Bà ấy đang mặc một bộ quần áo tồi tàn.



Tóc rối bù.



Đặc biệt là khuôn mặt đầy sẹo của bà ấy, trông rất kỳ lạ trong cái môi trường tối tăm này.



“Các hạ là ai?”



Trần Hạo hỏi.



“Quỷ đóa hoa!”



Bà cười nhạt, nhưng nụ cười này kết hợp với gương mặt đầy sẹo khiến da đầu Trần Hạo tê dại.



“Cái gì quỷ đóa hoa, là tên tiền bối của người phải không?”



Trần Hạo hỏi.



“Quỷ đóa hoa, hai đóa hoa nở, một bông hoa môt thế giới!”



Bà lão kỳ quỷ dị nói.



Bà ấy có vẻ đang nói về một loại cây lạ có hai bông hoa? Mà, sao có cảm giác thấy loại hoa này rất quen thuộc, đã thấy ở đâu rồi?



Vì chỉ có hai bông nên ít quá.



Trần Hạo càng nhìn bà ấy càng thấy lạ.



“Tiên sinh! Tiên sinh!”



Lúc này, Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu cùng nhau lên thuyền.



“Các ngươi làm sao tới rồi?”



Trần Hạo không ngạc nhiên hỏi.



“Tiên sinh lâu như vậy cũng không có động tĩnh, chúng tôi lo lắng!”



Thiết Thành nói.



Sau đó, Cổ Vũ Tiêu nhìn về phía bà lão cuối hành lang.



Thiết Thành cau mày.



Lúc này, Cổ Vũ Tiêu giơ tay lên sửa sang lại đầu tóc, thì lập tức thở gấp một hơi.



“Lo lắng cái gì, các ngươi về trước đi!”



Trần Hạo nói.



Bà lão này rất kỳ quái, Trần Hạo không nhìn ra được chi tiết của bà ta, Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành lại ở đây, Trần Hạo lo lắng thay bọn họ lại gặp nguy hiểm.



Lúc này, bà lão bỗng nhiên lạnh lùng cười lên.



Tiếng cười này, giống như một con quạ kêu bình thường, quát lớn lên làm người ta sợ hãi.



Vừa lúc Trần Hạo nghe đến da đầu nổi gai óc, đột nhiên trên hành lang nổi lên rất nhiều hoa tím, những đóa hoa này nhìn rất kỳ quái.



Bởi vì nó chỉ có hai cánh hoa, và trên mỗi cánh hoa, nó trông giống như một khuôn mặt của con người.



Nhìn thấy những cánh hoa này, Trần Hạo lập tức nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu.



Hồn Điện!



Trên đảo của ông nội có một khu vườn trồng loại hoa này, lúc đó Trần Hạo thấy lạ nên hỏi Ôn bá.



Ôn bá nói đó là một loài hoa không tên, một hạt giống có lịch sử từ Tây Vực cổ đại, và nó thực sự mọc ở nơi đó.



Ông nội trồng chúng như những tác phẩm nghệ thuật.



Vì loài hoa không tên này, chỉ nở bông nhưng có 2 cánh.



Hóa ra tên của nó là Quỷ đóa hoa.



Đột nhiên vào lúc này, trên hoa phản phất ra phấn hoa.



Truyền ra một loại mùi thơm ngây ngất.



Và khi ngửi hương thơm này.








Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành lắc đầu, cả người ngất xỉu xuống đất.



“Phấn hoa có độc!”



Trần Hạo ngạc nhiên.



Trần Hạo định động thủ với bà lão.



Nhưng cảm giác tứ chi của mình có chút như nhũn ra,và có cảm giác choáng váng đầu óc.



“Làm sao có thể? Ta đã là miễn nhiễm với mọi chất độc!”



Trần Hạo thần sắc thất thường quỳ một gố nói thầm.



Cơn chóng mặt càng ngày càng mạnh.



Bà lão trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo, chậm rãi đi về phía Trần Hạo.



“Có thể thấy, vóc dáng của ngươi khác với những người thường, nhưng quỷ đóa hoa bản thân lại là dị vật. Đối phó ngươi rất phù hợp!”



Bà lão mỉm cười.



Trần Hạo cảm thấy chính mình không còn cử động được nữa, sắp ngất đi.



Lập tức, đem hết toàn lực tụ lại một điểm cuối cùng một tia thần niệm. “Phá Quân! Phá Quân!”



Trong lòng Trần Hạo hô.



Đột nhiên, Phá Quân từ trong tay áo nhanh chóng lóe lên, chỉ để lại một đạo quang tàn ảnh.



Vụt!



Bà lão không ngờ Trần Hạo lại thật sự có phương pháp lợi hại như vậy.



Bà lão ngạc nhiên chưa kịp phản ứng, bà ấy đã không thể tránh được.



Phá Quân trực tiếp chặt đứt một cánh tay của bà ấy.



Đâm bà ấy xuống đất.



Và khi bà lão ngã xuống đất, đột nhiên, cơn choáng váng dữ dội mà phấn hoa mang lại cho Trần Hạo biến mất.



Hóa ra đây … không phải thuốc độc!



Trần Hạo rốt cục đã có sức mạnh trở lại, cũng nhất thời có phản ứng lại.



Đây dường như là một phương pháp tấn công dựa vào sức mạnh ý chí.



Vừa rồi sức mạnh tinh thần đã bị kiểm soát.



Bà lão tỏ vẻ ngạc nhiên.



Sau đó, bà đứng dậy và chạy vào một căn phòng rồi từ cửa sổ đánh ra.



Cửa sổ bị vỡ.



Bà lão nhảy xuống biển.



Khi Trần Hạo đuổi tới thì bà lão đã biến mất.



Còn Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu, lúc này mới từ từ tỉnh lại.



Vệ sĩ Trần gia cũng mới lên thuyền.



“Đưa Thiết Thành Cổ Vũ Tiêu rời khỏi đây, hơn nữa thăm dò đáy biển, tìm kiếm tung tích của bà ấy, bà ta bị thương, nhất định sẽ để lại dấu vết!”



Trần Hạo sắc mặt lúc này hơi tái nhợt do bị đả kích tinh thần.



Vệ sĩ Trần gia được lệnh lập tức đi điều tra ngay.



“Bà ta là ai? Xem ra, chỉ là cố ý chờ chúng ta ,mà lại khoảng cách cách Hải vương cung không xa!”



Trần Hạo nhìn mặt biển, trong nội tâm nói.



Nhưng có một điều chắc chắn là bà ấy cố tình ngăn cản mọi người vào Hải vương cung.



Nói cách khác, là ngăn cản tiến vào Hải vương cung!



Ngoài ra, vũ khí bà ấy sử dụng thực sự là một bông hoa.



Khi đó Trần Hạo nhìn thấy nó ở với ông nội, chỉ coi nó như một loại cây dị thảo, không ngờ nó lại có tác dụng như vậy.



Lúc này trong khoang của hạm đội Trần gia đột nhiên vang lên tiếng còi báo động.



Hơn một chục chiến thuyền lớn của Trần gia cùng nhau tìm kiếm trên biển.



Cuối cùng, cũng tìm ra bà lão ở đâu.



“Trần Thiếu, bà lão lặn xuống đáy biển, máy dò sóng cũng phát hiện nơi sâu nhất, hình như có một tòa kiến trúc kim loại lớn!”



Người vệ sĩ chạy đến và phấn khích nói.



“Lão bà kia, hình như đang hướng tới tòa nhà này!”



“Nếu không có chuyện gì khác, đây hẳn là nơi ở của Hải vương cung! Các ngươi có trách nhiệm ứng phó trên biển, chúng ta đi xuống xem một chút, ừm mà, hai người các ngươi không có sao chứ??”



Trần Hạo nhìn về phía Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành.



“Không có gì!”



Thiết Thành nói.



“Được rồi, ngậm miệng bên trong bằng đá nước, rồi chúng ta đi xuống, hai người các ngươi đi theo ta!”



Cả ba cùng xuống biển và bơi về phía đáy biển.



Vì tất cả đều được trang bị thiết bị khoa học nên dữ liệu gửi về rất chính xác về vị trí của bà lão và vị trí của Hải vương cung.



Không khó để Trần Hạo tìm ra.



Sau khi bơi qua hòn đá lánh nạn để cầu cứu, Trần Hạo và ba người đã ở dưới nước rất nhanh.



Không lâu sau, một cái hố tối om, cao chỉ bằng nửa người xuất hiện trước mặt mọi người …

Nguồn: Vastarel

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318







Chương 588: Một bông hoa môt thế giới

Trần Hạo bơi vào cùng hai người họ.

Cái hang động này tuy hẹp nhưng trông giống như một cái dạng hồ lô.

Sau khi bơi vào,thì nhận ra rằng có một thế giới khác bên trong.

Cho đến khi Trần Hạo họ đến một hang động khác.

Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên khi thấy cửa hang này thực sự đầy quỷ đóa hoa.

Xung quanh, phấn hoa tràn ra bố phía

“Nín hơi thở lại!”

Trần Hạo nói với họ.

Trần Hạo nhìn trên bảng thiết bị điều khiển , trên đó bóng dáng của bà lão đã biến mất, chính là ở đây mà lại biến mất.

Bà ấy nhất định ở bên trong.

Bà già này rất tinh ranh, nếu không cẩn thận sẽ bị dính chiêu.

Lúc này, Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành đồng thời cảm thấy khó chịu.



Nói một cách khác, phấn hoa ở cửa hang này dày đặc hơn.

Ngay cả sự cố điều khiển nhận thức của Trần Hạo cũng phần nào không chịu được dưới tác động mạnh mẽ do quỷ đóa hoa mang lại.

Bà già đó chắc đang giở trò.

Chẳng mấy chốc, Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu, hai người đã hôn mê.

Và đối mặt với một cú sốc tinh thần mạnh mẽ.

Buzz!

Trần Hạo rốt cuộc nhịn không được, cảm thấy không gian tứ phía đều bị bóp méo.

trước khi vào cơn mê, thấy một khuôn mặt xấu xí và kỳ dị xuất hiện trước mặt Trần Hạo …

Tối tăm, vô thức, không hề hay biết.

Không biết đã bao lâu rồi Trần Hạo mới từ từ tỉnh lại.

Sự kích thích đến tinh thần của bộ não này không khác gì nỗi đau mà gây ra khi dồn hết vào trí nhớ một số ký ức và võ thuật của vị thần kia.



Mọi người vẫn đang ở dưới đáy biển, nếu không có hòn đá nước thạch, e rằng bây giờ bọn họ đã chết đuối rồi.

Còn Thiết Thành, sắc mặt tái nhợt, hôn mê nặng.

Trần Hạo chịu đựng đau đầu, đi tìm Cổ Vũ Tiêu.

Nhưng sau đó phát hiện ra.

Cổ Vũ Tiêu mất tích?

Chuyện gì đã xảy ra?

Trần Hạo bế Thiết Thành, không khỏi có chút tỉnh táo lại.

Bởi vì giờ còn sống, Hải vương cung ở ngay trước mắt, có thể Cổ Vũ Tiêu đã trôi vào cái hố trước mặt kia.

Với hy vọng này, Trần Hạo đã đánh thức Thiết Thành.

Cả hai tiếp tục.

không biết đã bơi trong hành lang này bao lâu rồi.



Bùm!

Đột nhiên, những con sóng to lớn xung quanh dâng trào dữ dội, như thể một lượng lực khổng lồ đang điên cuồng hút Trần Hạo về phía đó.

Thiết Thành nhìn Trần Hạo, ra hiệu đây là dòng chảy ngầm, nhưng lượng lực quá lớn, Trần Hạo mặc dù linh hoạt dưới nước, cũng dùng sức chống lại.

Tuy nhiên, không thể chống lại được lượng lực lớn như vậy.

Cơ thể hai người điên cuồng lao vào một hang động ngày càng chật hẹp.

“Súc Cốt Công!”

Không gian càng ngày càng nhỏ, chiều cao của một người lớn bây giờ chỉ bằng một đứa bé bốn năm tuổi, lỗ hổng vẫn đang co rút lại.

Trần Hạo nhắc nhở Thiết Thành.

Hai người đông thời thi triển võ công.

Thích ứng với môi trường này.

Nếu không, vóc dáng đáng sợ của Trần Hạo cũng sẽ bị đường hầm này ép thành vũng thịt.



bùm!

Cuối cùng, cuộc hút này đã kết thúc.

Hai người họ bị ném vào không gian này theo quán tính.

Điều khiến Trần Hạo ngạc nhiên là.

Ở đây, không có nước biển, và nó hoàn toàn là một không gian khô hạn.

Còn Thiết Thành bị thương nặng, được Trần Hạo kéo lên.

“Tiên sinh, tôi thật vô dụng!”

Thiết Thành yếu ớt nói.

“Không sao đâu, bởi vì chúng ta … hình như đã đến Hải vương cung!”

Trần Hạo vỗ vai anh một cái, ánh mắt đã thoáng giật mình kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.

Thiết Thành cũng xoay người, nhìn về phía không gian này, đột nhiên há to miệng.

Bởi vì trước mặt , có một cung điện vô cùng huy hoàng.



Nó giống như một long cung dưới biển.

Trần Hạo ngẩn người.

Và ở chính giữa cung điện, có một cái bệ cao to rất lớn, phía trên bệ cao năm sáu thước, chính là lơ lửng một chiếc quan tài pha lê.

Nó cũng là một quan tài trường sinh!

Trần Hạo ngạc nhiên.

Hóa ra sau khi người phụ nữ mặc áo trắng bị thiên thần tách rời, cô cũng được chôn cất tại đây trong một chiếc quan tài trường sinh.

Từ đó mỗi người một nơi.

Nhanh chóng tìm kiếm tới lui trong hang động, nhưng không có chút dấu vết nào của Cổ Vũ Tiêu!

Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì ?

Trần Hạo trong nội tâm tự trách.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để đắn đo suy nghĩ.

Nhưng đời đời kiếp kiếp không gặp được.

Cuối cùng lão ăn mày có ý muốn thế nào?



“Tiên sinh, bốn phía đều là bích hoạ, xem ra,, hình như trình bày lại những việc đã xảy ra!”

Lúc này Thiết Thành chỉ vào những bức tranh tường xung quanh rồi nói.

Trần Hạo liếc nhìn quan tài trường sinh của nữ tử áo trắng, sau đó liếc nhìn những bức tranh tường xung quanh.

Giống như cung điện dưới lòng đất sa mạc, cung điện này cũng đầy những bức tranh tường. (hay là bích họa đồ)

Trần Hạo nhìn thoáng qua, quả nhiên là đang thuật lại chuyện chôn cất nữ tử áo trắng.

Và những bức tranh tường sau không thể gọi là tranh tường,vì chúng đều có những ký tự trừu tượng.

Chỉ là những chữ này Trần Hạo không nhận ra, rất khác với chữ trên tranh tường mà anh từng thấy.

Về phần các bức tranh tường, hầu hết các câu chuyện đều kể về quá trình chôn cất và nguồn gốc của nữ tử áo trắng này.

Những thứ Trần Hạo này đều biết hết.

“Đồng tộc ngữ?”



Và Thiết Thành lúc này đã đọc xong bức bích họa, lại đến những bức tường đá này.

“Cái gì Đồng tộc ngữ?”

Trần Hạo nhìn Thiết Thành.

“Thưa tiên sinh, bộ lạc trong hang động là một bộ tộc cổ đại. Đây là chữ viết độc quyền của họ. Trong nhà tôi có một bộ sưu tập da thú về bộ lạc này trong hang động. Khi tôi còn nhỏ, bà tôi đã bắt tôi học ý nghĩa của những ký tự này!”

Thiết Thành nói.

Trần Hạo lông mày hơi nhướng lên: “Vậy ngươi hiểu được sao?”

Thiết Thành đại khái nhìn lướt qua: “Nhiều nhất hiểu năm sáu phần, cái khác phải dựa vào suy đoán!”

Hắn gãi đầu một cái.

“Dù sao có ngươi hiểu ta củng thấy rất tốt. Nhìn đi, đoạn văn trên này nói gì?”

Trần Hạo vỗ vỗ vai hắn.

Thiết Thành chăm chú nhìn.



Sau thời gian 1 chén trà.

Hắn mới nói: “Nội dung trên quá bí ẩn, như thể nó đang nói một lời tiên tri …”

“Và đã nhắc đến câu này nhiều lần …”

Thiết Thành gãi đầu, chỉ vào mấy câu này, đọc từng chữ:

“Câu này có nghĩa là hoa nở thành hai, mỗi người là một thế giới, và câu trả lời ngươi muốn là ở một trong hai!”


1-49-scaled.jpg


2-46-scaled.jpg
3-39-scaled.jpg
4-39-scaled.jpg
5-39-scaled.jpg
6-39-scaled.jpg
7-40-scaled.jpg
8-40-scaled.jpg
9-39-scaled.jpg
10-37-scaled.jpg
11-35-scaled.jpg
12-28-scaled.jpg
13-19-scaled.jpg
14-17-scaled.jpg


Nguồn: Vastarel

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318







Chương 590: Cùng một không gian

Đang nghe lời kể của một vài vệ sĩ.

Trần Hạo thầm nghĩ, rằng anh đã hôn mê một tháng rưỡi, chấn động mà ma hoa mang đến cho anh có vẻ mạnh hơn anh nghĩ.

Nó khác với phương pháp tấn công của những bậc thầy như Mạc Thương Long.

Ma hoa, hoạt động như một vật trung gian, gây tổn hại tinh thần mạnh mẽ cho con người.

Mặc dù thể chất của hắn đã được luyện đến mức cực kỳ tinh xảo, nhưng tinh thần lực của hắn còn lâu mới đạt tới, lần này, hắn suýt nữa bị ma hoa giết chết.

Nhưng cảnh Hải vương cung trước khi bất tỉnh, vẫn còn nguyên trong ký ức của anh.

Chiếc quan tài lớn tối màu dường như bật mở.

Một tia sáng đen chiếu qua, nhưng hắn đang ôm chặt quan tài trường sinh.

Vì quan tài trường sinh vẫn còn đó, còn có thể có gì nữa?

Trần Hạo đứng dậy đi đến một gian phòng ở sân sau đã có vệ sĩ canh giữ.

Đẩy cửa bước vào, quan tài trường sinh được đặt ở trung tâm.

Trần Hạo đẩy nắp quan tài ra, mới phát hiện bên trong quan tài thật sự trống rỗng, nàng tiên mặc áo trắng đã biến mất!

“Trần Thiếu, lúc đó chúng ta trục vớt ngài, quan tài trường sinh ở bên cạnh ngài, chúng ta cùng nhau trục vớt, lúc đó nữ tử áo trắng trong quan tài còn ở trong đó , bảy ngày trước đã xảy ra một biến cố , nữ nhân bên trong chỉ qua một đêm. Như thể cô ấy đã bốc hơi khỏi thế giới này, biến mất, chỉ còn lại chiếc quan tài này! ”

Một vệ sĩ bước tới và nói.

“Điều này thật phi thường!”

Phương lão thái gia cũng ở đó

Họ đã đến Hải Thành trước đây và mọi việc đã được thu xếp ổn thoả .

Vừa định rời đi Tây Nam, vệ sĩ đột nhiên tới tìm Tả Trung Đào, nói rằng Trần Thiếu bị thương, hôn mê nặng.

Vì vậy, đoàn người cũng không có rời đi, trực tiếp đến Mạch Đảo thăm hắn .

Phương lão thái gia dù đã gần trăm tuổi, cảnh tượng trước mắt cũng không thể tin được.

Trần Hạo cũng kinh ngạc, chẳng lẽ chuyện của người đưa tang hồi đó là thật, nữ tử áo trắng trong quan tài thật sự có khả năng sống sót sao?

Trần Hạo cẩn thận nhìn quan tài trường sinh.

Một bông hoa ma được đặt ở trung tâm thu hút sự chú ý của Trần Hạo .

Nhìn thấy thứ này, Trần Hạo trong tiềm thức muốn lui về phía sau một bước, thật sự là bị thứ này làm cho đau lòng.

Nó được đặt ngay ngắn, như thể ai đó đặc biệt để ở đó .

“Ừm, Trần Thiếu, cô ấy biến mất chỉ để lại đóa hoa không tên này!”

Người vệ sĩ xấu hổ nói.

Trần Hạo nhìn hắn một cái: “Sao, anh nhận ra hoa không tên này sao?”

Loại hoa này rất hiếm, Trần Hạo đã gặp lần đầu tiên trên đảo của ông nội, nhưng lúc đó chỉ là một loại hoa, cũng không lấy lòng nàng.

Trần Hạo chưa từng nghĩ tới loại hoa này.

Vì vậy, vệ sĩ của hắn không phải Hồn Điện cũng có thể nhận ra, khiến Trần Hạo kinh ngạc.

“Cái này … Phương lão thái gia nói cho tôi!”

“À? Phương lão thái gia, người nhận ra ?”

Trần Hạo trông khác hẳn.

“Tự nhiên nhận ra, tôi lúc còn trẻ mười chín hai mươi tuổi, cùng ông nội của cậu quan hệ cực kỳ tốt. Năm đó tôi cùng ông nội là kết giao bằng hữu , ông đã cho tôi xem loại hoa này ! Nói cái gì đây là loài hoa Độc nhất vô nhị chỉ Trần gia mới có ! Tôi hỏi ông ý đây là hoa gì, ông nói là hoa vô danh! Một loại hoa kỳ lạ thần bí! Sớm nhất, là hoa vật tổ thuộc về một quốc gia huyền diệu ở Tây Vực ! ”

Phương lão thái gia nói

“Khi đó ông nội có loại hoa này, mà lại biết bí ẩn của nó?”

Trần Hạo khi nghe đến câu này đã rất ngạc nhiên.

Bởi vì khi ở trên đảo, anh đã hỏi về loại hoa này, bá bá giải thích là sau khi ông nội tôi thành lập Hồn Điện, ông đã đến Tây Vực, tình cờ lấy được hạt giống và trồng thành một bộ sưu tập nghệ thuật. Tôi không biết tới hiệu ứng kỳ diệu nào cả.

Nhưng bây giờ, lời nói của Phương lão đã đẩy mọi chuyện tiến lên mấy chục năm, còn là của riêng Trần gia?

Đây là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau .

“Đương nhiên là hoa không tên, có hai hoa, một hoa cùng một thế giới. Đây là lão tiểu tử này lúc ấy cho ta nói, đem ta đều nói được!!”

Phương lão thái gia lắc đầu cười khổ.

“Lại là câu nói này!”

Trần Hạo càng ngày càng nghi hoặc, lời nói của ông nội như thế nào giống hệt bà lão quái đản kia?

Trần Hạo lúc này mới cẩn thận nghe Phương lão thái gia nói cái gì.

“Tôi hỏi ông ấy câu này có nghĩa là gì, hoa và thế giới là gì, và ông ấy nói với tôi rằng một không gian có thể được chia thành hai không gian giống hệt nhau theo khuôn mẫu của bông

hoa không tên, bạn vào bất kỳ không gian nào, bạn sẽ thấy được, những gì bạn nghe và ngay cả cảm giác nó mang lại cho bạn cũng giống nhau, nhưng đây là hai không gian hoàn toàn khác nhau. Kết quả là hai bông hoa nở, một bông hoa và một thế giới!”

“Nhưng ông ơi, làm sao có thể có hai không gian giống hệt nhau nhưng hoàn toàn khác nhau?”

Phương Kiển Niếp đứng sang một bên, không khỏi chất vấn.

“Đúng vậy, lúc đó tôi cũng hỏi ông ấy, ông ấy cho tôi một ví dụ. Ví dụ như căn phòng nơi chúng ta đang đứng. Hoa không tên có tác dụng thần kỳ, đó là có thể sửa đổi tinh thần và giác quan của người trong cùng một nơi, bông hoa không tên sẽ khiến bạn cảm thấy như vậy thông qua khả năng điều khiển tâm trí kỳ lạ của nó . Những gì bạn thấy là căn phòng này, khi bạn đứng trong một căn phòng khác, bông hoa không tên cũng có thể khiến bạn cảm thấy căn phòng kia chính xác là căn phòng này giống nhau! ”

” Nói như vậy, cậu hẳn là hiểu được. Bất quá lúc đó tôi cũng không hiểu. Tôi còn nói đùa Trần Điểm Thương là dị năng, hỗn đản!”

Phương lão lắc đầu cười khổ.

Chỉ là sau khi nói xong Phương lão cùng Phương Kiển Niếp phát hiện Trần Hạo sắc mặt đột nhiên tái nhợt vô cùng.

Nó thậm chí còn tồi tệ hơn cả khi hôn mê.

” Trần Hạo, ngươi làm sao vậy?”

Phương lão và Phương Kiển Niếp cùng đồng thanh hỏi .

Trần Hạo nhíu mày.

“Hóa ra đây là nghĩa thực của một hoa, một thế giới. Khi đó, bà lão đã rõ ràng đã vào hang và không có vết hoa văn đuôi cá vàng, không lý do gì có thể bước ra khỏi động phía bên kia của Hải vương cung và bà ấy thực sự bị chặn bởi chính mình. Đến lối vào của cái hố. ”

Mà sau khi hôn mê tỉnh lại lần nữa.

Trần Hạo cùng Thiết Thành vào Hải vương cung , bên trong không có dấu vết của bà lão.

Hơn nữa, còn có một quan tài lớn màu đen khác.

Vào thời điểm đó, anh đã tự hỏi tại sao anh không nhìn thấy xương của con rồng khổng lồ và không có mô tả trong bức tranh tường cho quan tài lớn màu đen.

Mọi thứ khiến Trần Hạo cảm thấy kỳ quái.

Nhưng Trần Hạo chỉ muốn mang đi nữ tử áo trắng cùng quan tài trường sinh.

Khi cửa mộ có thể được mở theo quy trình đã lập.

Nhưng lại bị sập xuống .

Nó khác với khung cảnh trên bức tranh tường.

Lúc đó làm sao mà tôi khó chịu như vậy, dường như có một thế lực đang nắm lấy điểm yếu của tôi, hừng hực khí thế và tiếp thêm lửa.

Trần Hạo nghĩ.

Tất nhiên, đây không phải là vấn đề.

Đáng chết nhất là Trần Hạo bây giờ rất lo lắng, rất lo lắng.

Anh đi Hải vương cung thật và đó có phải là một người phụ nữ áo trắng thật không?

Nếu quả thật một bông hoa môt thế giới?

Tôi bước vào một không gian khác.

Vậy thì … ai là người được chính mình cứu?

Nguồn: Vastarel

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318







Chương 591: Sự thay đổi của Vân Tình

Trần Hạo không thể tưởng tượng nổi nữa, nhất là làn khói đen bay thẳng lên trời kia .

Nó như một quả bom hẹn giờ treo trong lòng Trần Hạo.

“Mà , Thiết Thành đâu?”

Trần Hạo đột nhiên có phản ứng.

“Thiếu Thánh Chủ đã hôn mê nặng. Đa phần đều bị chấn thương, hai chân cũng bị thương rất nặng, nửa tháng trước tỉnh lại, hiện tại cũng không thể xuống giường!”

Người vệ sĩ nói.

“Tỉnh là tốt rồi!”

Việc làm quen với Thiết Thành có phần kịch tính, nhưng trước khi hôn mê, Thiết Thành đã liều mình chết để bảo vệ bản thân, điều này khiến Trần Hạo rất cảm động.

“Ngoài hai chúng tôi ra, có tìm được ai khác không? Cô Cổ Vũ Tiêu, các anh có dò ra tín hiệu của cô ấy không?”

Trần Hạo hỏi.

“Trần Thiếu, chúng ta cũng cố ý tìm kiếm bảy ngày đêm, cũng không có phát hiện ra dấu vết của Cổ tiểu thư !”

Vệ sĩ nói.

Trần Hạo nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút tự trách.

Tôi vốn dĩ đã đưa cô ấy xuống biển, nhưng tôi lại không thể bảo vệ được cô ấy .

Nhưng mà, ngay cả tự bảo vệ cũng gần như không thể, đối với Cổ Vũ Tiêu sống chết còn chưa rõ .

Nếu cô ấy không đi theo mình , có lẽ cô ấy sẽ ổn.

Trần Hạo siết chặt lòng bàn tay.

Tôi vốn nghĩ rằng sức mạnh hiện tại của mình đã có thể đi khắp thế giới ngao du rồi .

Không ngờ chỉ là đi tìm trăng trong nước, còn đang tự dối mình.

Một ít hoa ma nhỏ mà đã không làm gì được rồi , nếu không phải sắp xếp người tiếp ứng ổn thoả trước đó , e rằng đã bị chôn xuống biển sâu mất rồi!

Đáng tiếc nhất chính là Cổ Vũ Tiêu.

Thật xin lỗi !

Trần Hạo tái mặt.

Nhìn thấy biểu cảm của Trần Hạo như vậy .

Phương Kiển Niếp một chút vui mừng không còn, một ít chỉ là vô tận mất mát.

Cổ Vũ Tiêu nàng sao có thể may mắn như vậy, có thể khiến Trần Hạo nhớ nhung tới như vậy.

Haha, nếu là mình, chỉ sợ Trần Hạo sẽ không có một chút buồn .

Trần Hạo nhìn quan tài trường sinh, xem ra quan tài trường sinh không giống giả.

Người phụ nữ áo trắng sau khi mình cứu lại không thấy đâu .

Những vấn đề hiện tại cứ lặp đi lặp lại, ông nội biết rõ nguồn gốc của hoa ma, khi gặp ông nội, tôi tin rằng ông sẽ hiểu được phần nào bí ẩn trong chuyện này .

Đã một tháng rưỡi trôi qua, con đường đến với giao ước nước thánh của Ông nội đã bắt đầu.

Không biết bây giờ tình hình của ông nội và cao thủ tông sư ra sao .

Lúc đầu hẹn nhau, là sau khi tìm thấy thi thể người phụ nữ áo trắng về , liền cùng ông nội tham gia .

Nhưng hiện tại, thi thể nữ vẫn không biết đã đi đâu …

Phanh phanh phanh !

Đột nhiên, bên ngoài trang viên, vài tên vệ sĩ hét lên.

Tiếp theo là tiếng phá cửa gỗ.

“Làm gì vậy? Không mời thì không được vào!”

Trần Hạo vội vàng đi ra ngoài.

Thoạt nhìn, vệ sĩ của anh đang đối đầu với một cô gái chừng hai mươi tuổi.

Hàng chục vệ sĩ nằm trên mặt đất ôm ngực đã bị thương nặng.

Vẻ mặt cô gái dửng dưng như không có người lạ bước vào.

” Muốn chết à !”

Các vệ sĩ lại tràn lên.

Bùm!

Khi cô gái giơ tay vẫy vẫy, từng người một giống như cánh diều bị gãy, trực tiếp bay ngược, rơi xuống khắp nơi.

“Cút ra!”

Trần Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt, mí mắt kịch liệt nhảy lên.

Vội vàng bảo thuộc ha không dừng lại .

Người phụ nữ này trang điểm, đánh phấn mắt màu tím đen, son môi kháđậm .

Vẻ ngoài của cô ấy rất đẹp.

Mà Trần Hạo lúc này mới có thể nhìn rõ ràng, nàng thật sự là Vân Tình.

Là cháu gái của Vân gia Vân Lâm, cô bé tốt bụng Vân Tình!

Khi tôi gặp cô ấy vào tháng trước.

Nàng bị Vân gia nhi tử ngăn cản vào cửa, nàng hảo tâm giúp đỡ.

Trần Hạo cảm thấy lúc đó cô thật ngọt ngào và ấm áp, một cô gái tốt bụng có trái tim nhân hậu như cô đã không còn nữa trên đời này.

Nhưng hiện tại đang xem, Vân Tình tính tình đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia là dịu dàng, nhưng bây giờ có chút kiêu ngạo và khắc nghiệt.

Hơn nữa, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.

Thời nay lấy đâu ra sức mạnh nội lực như vậy, ngay cả chính mình cũng phải cam lòng cúi đầu.

Trần Hạo ngạc nhiên.

“ Vân Tình, cô làm sao vậy?” Trần Hạo ngập ngừng hỏi.

“Tôi đã đến để gặp anh !”

Vân Tình chống tay sau, ánh mắt ma mị nhìn Trần Hạo, tựa hồ đang nhìn người đã mất tích.

“Cảm ơn cô Vân Tình đã có lòng tốt, nhưng cách cô đến gặp tôi hơi có chút quá mức đúng không?”

Trần Hạo nhìn vệ sĩ nằm dưới đất than thở.

“Ai cho bọn họ ngăn cản tôi, nếu không phải lo lắng anh tức giận, tôi liền chặt đầu bọn họ, tất cả đều vì thể diện của anh, có thể tưởng tượng anh ở trong lòng tôi quan trọng như thế nào!”

Trong lúc nói chuyện, Vân Tình đi về phía Trần Hạo vẻ mặt đầy mê hoặc.

Chưa từng có ai coi cuộc đời của một con người như trò chơi của một đứa trẻ.

Chưa kể đến , Vân Tình là người sẽ buồn rất lâu sau khi một con mèo và con chó con chết.

“Chờ một chút! Cô … không phải Vân Tình? Cô là ai, Vân Tình sẽ không như thế này!”

Trần Hạo lạnh lùng hỏi.

“Anh sẽ luôn như thế này. Bất kể tôi làm gì, anh đều sẽ nghi ngờ tôi. Dù tôi có lừa dối, nhưng tôi sẽ không bao giờ lừa dối anh. Ngay cả bây giờ, anh vẫn nghi ngờ tôi !”

Vân Tình ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ cay độc.

“Tôi không biết cô đang nói cái gì, nhưng tôi biết cô không phải Vân Tình!”

“Vân Tình có phải là quan trọng nhất không? Điều quan trọng là sau này chúng ta sẽ ở bên nhau, không ai có thể cướp anh đi !”

Vân Tình đột nhiên cười tự đắc.

Đến bên cạnh Trần Hạo.

Vân Tình nhìn chằm chằm gương mặt Trần Hạo một cách cẩn thận , vừa muốn giơ tay sờ mặt Trần Hạo, Trần Hạo vội vàng lui lại một bước.

Vân Tình hai tay treo trên không trung.

Cô nhìn Trần Hạo cười:

“Thôi, tôi sẽ không trêu chọc anh nữa, tôi muốn nói rõ ý đồ tôi đến . Tôi cho anh chuẩn bị một ngày. Ngày mai là ngày tốt, hai chúng ta tổ chức hôn lễ!”

“Kết hôn?”

Trần Hạo ngạc nhiên.

“Tôi có vị hôn thê rồi , làm sao có thể gả cho cô, hơn nữa tôi lại lớn hơn cô tới ba bốn tuổi!”

Trần Hạo biết Vân Tình đã thay đổi rất nhiều, thậm chí không còn là Vân Tình nữa.

Nhưng Trần Hạo nhất thời không thấy được thực lực của nàng.

Không đến bị bất đắc dĩ, Trần Hạo cũng không nghĩ xé bỏ khăn che mặt.

“Tôi không quan tâm, dù sao ngày mai chúng ta cũng sẽ kết hôn! Tôi muốn thông báo cuộc hôn nhân này với cả thế giới!”

Nói xong Vân Tình xoay người rời đi.

“Chờ một chút! Cô cho rằng cô là ai, Trần Hạo đã có tình yêu của anh ấy, cô nói kết hôn là kết hôn sao?”

Phương Kiển Niếp thì đứng dậy, quát bảo không nói nữa .

Vân Tình đi tới cửa đột nhiên dừng lại.

Cô khẽ quay mặt lại, liếc xéo về phía Phương Kiển Niếp.

“Tôi ghét bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh anh ấy và tôi ghét một người phụ nữ như cô dám làm trái ý tôi !”

Giọng cô lạnh lùng, nghe lạnh cả sống lưng .

Đột nhiên, cô giơ lòng bàn tay ra và hút nhẹ.

Toàn thân Phương Kiển Niếp bay về phía cô.

Trần Hạo lập tức vươn tay ngăn cản.

Nhưng anh vẫn chưa chạm vào cánh tay của Phương Kiển Niếp.

Thì đã chạm phải một luồng khí lực rất lớn .

Có một tiếng nổ “ Ầm “

Trần Hạo lập tức chấn động, lùi lại mấy bước.

Lòng bàn tay của anh bị xé rách, gân xanh toàn bộ cánh tay chấn động lộ ra, lòng bàn tay lập tức máu chảy ròng ròng.

Còn Phương Kiển Niếp lúc này đã đến bên cạnh Vân Tình, bị nàng tóm cổ …

Nguồn: Vastarel

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318







Chương 592: Nỗi đau của cô ấy

Thật mạnh mẽ!

Trần Hạo kinh ngạc.

Vân Tình lúc này khí lực, rất khác so với lúc trước tiếp xúc với Trần hạo, chỉ là chạm nhẹ.

Trần Hạo liền phát hiện chênh lệch.

Thực lực của bản thân và cô ấy giống như nước thải trong bể thối đánh vào dòng nước tinh khiết cực cao.

Ưu nhược điểm trong nháy mắt rõ ràng, chênh lệch quá lớn!

Mà Vân Tình lúc này hơi dùng tay.

Phương Kiển Niếp mặt lập tức đỏ bừng.

“Đừng!”

Trần Hạo vội vàng ngăn cản.

Không thể phủ nhận rằng nếu Vân Tình nghĩ, Phương Kiển Niếp có thể bị giết ngay lập tức.

“Thoải mái đi, có thể thấy rằng anh rất quan tâm đến cô ấy, tôi sẽ không giết cô ấy như vậy đâu. Tôi sẽ đợi câu trả lời của anh. Về phần cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy đi trước!”

Vân Tình nhẹ nhàng chạm vào Phương Kiển Niếp, Phương Kiển Niếp lập tức ngất đi, bị nàng bắt đi.

Trần Hạo cùng Phương lão đuổi theo .

Anh thấy đoàn xe của Vân gia đã đợi sẵn, một vài vệ sĩ cũng đứng sẵn.

Đưa Phương Kiển Niếp đang bất tỉnh vào trong xe.

Và ngay trước khi Vân Tình lên xe, cô ấy đã quay mặt lại nhìn Trần Hạo:

” Anh không thể trốn, cho dù đi nơi nào, em sẽ không bỏ lỡ anh !”

Nói xong, Vân Tình lên xe, đoàn xe rời đi.

“ Phương Kiển Niếp “

Phương lão trông rất lo lắng .

” Khụ khụ!”

Trần Hạo đột nhiên nôn ra một ngụm máu tuôi .

“Trần Thiếu!”

“Sư Huynh !”

Tả Trung Đào bọn hắn lập tức vây quanh anh .

Trần Hạo bị ma hoa đánh mạnh, mới khôi phục được sáu bảy điểm sức lực, vừa rồi để cứu Phương Kiển Niếp, hắn đã tiếp xúc với năng lượng của Vân Tình.

Quá mạnh !

Hầu như toàn bộ năng lượng của Trần Hạo đều tiêu tan!

Vết thương cũ và vết thương mới cộng lại, Trần Hạo không khỏi trào ra máu.

Đương nhiên, dù ở thời kỳ đỉnh cao, hắn cũng không thể cản được đòn của Vân Tình.

“Nàng quá lợi hại, sư huynh, ta nghĩ, trừ phi sư phụ của chúng ta ở đây, nếu không khó có thể địch lại!”

Tả Trung Đào nói.

“Ừ!” Trần Hạo chua xót lắc đầu.

“Cô ấy còn trẻ như vậy, sao có thể có sức lực như vậy, thật không thể tin được!”

Phương lão cũng là sợ hãi thán phục liên tục.

“Đây không phải là thực lực của nàng, không phải Vân Tình mà tôi biết, về phần nàng là ai, có lẽ tôi đã đoán ra được !”

Trần Hạo chịu đựng cơn đau nhói trong lồng ngực.

“Đó là ai?”

Tả Trung Đào và Phương lão đồng thanh hỏi.

Trần Hạo không nói chuyện mà liếc mắt nhìn vào vị trí quan tài trường sinh bên trong trang viên …

“Bất kể cô ấy là ai, kể từ khi chuyện này bắt đầu là do tôi, tôi sẽ không để những người xung quanh tổn thương, tôi sẽ đưa Phương Kiển Niếp trở về!”

Giờ khắc này, tại Vân gia.

” Tiểu thư đã về !”

Đoàn xe dừng lại, tài xế nhìn Vân Tình đang nhắm mắt ngồi sau.

Nhìn Vân Tình, tài xế và vệ sĩ của Vân gia không khỏi tức giận, bộ dáng đều kinh ngạc.

Vì những thay đổi của cô Vân Tình quá lớn.

Khoảng nửa tháng trước, cô Vân Tình mà tôi thấy có vẻ không ổn lắm.

Cô ấy giam mình trong phòng rất lâu, sáng nay lại gọi cho đoàn xe gia tộc lên đường cùng cô ấy.

Dùng vẫn là giọng ra lệnh .

Tôi chưa bao giờ thấy cô Vân Tình như thế này, nhưng chính giọng điệu của mệnh lệnh này đã khiến mọi người kinh ngạc và phải tuân theo, bởi vì khí tức của cô quá mạnh.

Xuống xe đi bộ vào công viên Vân gia trang.

Mà Vân gia hôm nay hiển nhiên là tổ chức một sự kiện gia tộc nhỏ.

Đám đông đã đông đủ.

Vân Phỉ vội vàng đi tới đi lui.

Hôm nay cô vội vàng đến sân bay đón một người bạn, nhưng đoàn xe đã bị Vân Tình mang đi .

Thật là !

Vân Tình chỉ là con gái nhà Tam thúc, không có địa vị.

Làm thế nào cô ta lại dám sử dụng đoàn xe gia tộc, mà chỉ Vân Phỉ mới có quyền sử dụng?

Vân Phỉ rất tức giận.

Đúng lúc này, nhìn thấy đoàn xe dừng lại, Vân Tình từ trên cao bước ra.

“Cha, con nghĩ Vân Tình nhà Tam thúc này thật sự nên có kỷ luật. Cô ấy càng ngày càng không có quy củ, càng ngày càng kém tôn nghiêm!”

Vân Phỉ nói.

Vân Lâm không nói gì.

“Thưa cô, con gái của tôi, tôi sẽ nói với cô ấy!”

Cha mẹ Vân Tình bận bịu giải vây cho con gái.

“Cô ấy đang dùng tài nguyên của gia tộc, cô nói là việc của nhà cô! Tôi phải dạy cho cô ấy một bài học!”

Vân Phỉ tức giận nói.

Sau đó tôi thấy Vân Tình còn không có chào hỏi, đi về phía phòng của mình.

Cô ấy dường như không nhìn thấy những người trong phòng.

Vân Phỉ càng tức giận: “Này, Vân Tình, ngươi không có nhìn thấy chúng ta sao? Còn có, ta muốn hỏi ngươi, tại sao chưa được cho phép mà dám dùng đoàn xe gia tộc?”

“Mà lại …”

Vừa nói, Vân Phỉ liền nhìn thấy một nữ nhân cùng vệ sĩ đi vào.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Vân Lâm, tất cả đều kinh ngạc.

“Phương tiểu thư! Cái này cái này…”

Vân Lâm sắc mặt tái nhợt, thật vất vả đưa cô ta đi, hiện tại lại đem cô gái này mang về giam, chuyện này không phải đã làm hại cả nhà bọn họ sao?

” Cô thật sự lại đưa Phương tiểu thư trở về?”

Vân Phỉ cũng kinh ngạc.

” Ừm ?”

Đối mặt với câu hỏi của Vân Phỉ, Vân gia, Vân Tình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vân Phỉ.

Vân Phỉ nhất thời muốn rơi vào trong động băng, nhìn thấy như thế này, nàng không thể giải thích được cùng kinh hãi, toàn thân run lên.

“Từ đây, Vân gia tất cả mọi thứ, đều do ta điều khiển, các ngươi cút ngay!”

Vân Tình hừ lạnh phất tay.

Vân Phỉ bay ra ngoài.

Và chính là tiếng quát này , một đạo hàn khí bao trùm toàn bộ Vân gia, ai cũng sợ hãi không dám nói, kể cả Vân Lâm!

Có vẻ như câu này là một mệnh lệnh, một mệnh lệnh phải tuân theo!

Vân Phỉ ngã xuống đất sợ tới mức không dám đứng dậy, nuốt nước bọt, kinh hãi nhìn Vân Tình rời đi cùng Phương Kiển Niếp …

“Tôi đã thấy Vân Tình, cô ấy hiền lành tốt bụng, ông nội và em gái tôi cùng Tả thần y, đều dựa vào cô ấy âm thầm giúp đỡ, cho nên mọi chuyện đều an toàn, sẽ không kiêu ngạo như thế !”

Vân Tình đưa Phương Kiển Niếp vào phòng, Phương Kiển Niếp nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng hỏi.

“Cô … không sợ tôi sao? Không sợ tôi giết cô sao?”

Vân Tình quan tâm nhìn nàng.

“Không sợ, tôi chết vì Trần Hạo , tôi chết vì người mình yêu, tôi nguyện ý, sẽ không sợ cô! Nếu cô muốn dùng tôi uy hiếp Trần Hạo, ép người lấy cô, vậy thì cô sai lầm thật lớn , bởi vì một khi uy hiếp tôi, tôi sẽ trở thành một cái xác chết, để cho Trần Hạo không phải lo lắng nữa! ”

Phương Kiển Niếp yếu thế nói .

Vân Tình mí mắt giật giật dữ dội, những lời này dường như khiến nàng bị kích thích rất nhiều:

“Tại sao? Cô đường đường là một đại tiểu thư, trên đời có rất nhiều đàn ông, tại sao lại yêu anh ấy? Thậm chí, cô sẽ vì anh ấy mà chết? Vì anh ấy, từ bỏ tất cả những gì mình có, cũng không chút do dự! Vì sao!” ? ”

Trong mắt Vân Tình lóe lên một tia ghen tị, như thể những lời này gây ra cho nàng một số ký ức đau buồn.

“Bởi vì tôi yêu, cho nên tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh ấy, không cần phải lo lắng !”

Phương Kiển Niếp.

“Tôi sẽ không tin vào tình yêu, và tôi sẽ không tin vào một người phụ nữ, đặc biệt là một người phụ nữ vượt trội, một người phụ nữ thậm chí còn cao hơn anh ta, sẽ từ bỏ tất cả để đối xử với anh ta, bởi vì tôi không thể làm được. … Tôi đã không làm được và nó khiến tôi đau khổ cả đời! ”

Vân Tình nắm chặt hai tay, bởi vì dùng sức, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay, gây nên một trận đau thấu xương …

Nguồn: Vastarel

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318







Chương 593: Trần Hạo tới cửa cầu kiến

“Tôi hiểu rồi, cô hành động cực đoan như vậy là vì cô không biết tình yêu là gì. Cái gọi là danh vọng và tài sản chẳng qua là ảo ảnh. Dù bạn có được bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng sẽ không hạnh phúc!”

“Bởi vì trái tim của cô trống rỗng, cô đã mất đi những thứ yêu quý của mình và danh vọng và tài sản mà cô có được thực sự không thể bù đắp tất cả những điều này, cô sẽ đau khổ và nó sẽ tiếp tục đau khổ lần nữa !”

Mặc dù Phương Kiển Niếp không biết Vân Tình đang đứng trước mặt mình là ai, nhưng đây không phải là điều cô quan tâm, rõ ràng cô ta rất mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại có điểm yếu chết người.

Cô ấy rất dễ bị tổn thương về mặt tình cảm.

Vân Tình nghe vậy không khỏi nhìn chằm chằm Phương Kiển Niếp một cách kỳ quái, muốn giết Phương Kiển Niếp, để cho Phương Kiển Niếp đối mặt với cái chết sợ hãi, lộ ra mặt xấu xa nhất của nàng.

Nhưng cô đã lầm, sự thờ ơ của Phương Kiển Niếp khiến Vân Tình cảm thấy mình như kẻ thua cuộc.

Cô ấy dường như đã đánh bại chính mình.

“Cô thật khéo, những lời này tôi cũng đã nghe thấu đến tâm can rồi! Tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện, tôi có thể kể cho tôi nghe về hai cô gái nhỏ trong câu chuyện này, ai đúng ai sai! Nếu có thể nói cho tôi hiểu , tôi có thể để cho cô đi ! ”

Vân Tình ngồi xuống, cuối cùng một tia rung động hiên lên trên mặt.

Phương Kiển Niếp nhìn cô.

“Họ là chị em sinh đôi, nhưng họ không giống chị em sinh đôi ,theo cảm nhận của cô. Họ giống hệt nhau. Người lớn tên là Thanh Yên, người nhỏ là Tử Yên, hai chị em đã có một mối quan hệ rất tốt kể từ khi còn nhỏ, chia sẻ những phước lành và chia sẻ những khó khăn! ”

Họ gặp một cậu bé khi họ mười sáu tuổi.

Anh ấy rất giỏi và chăm chỉ, lúc đó anh ấy là một thiên tài trẻ tuổi và anh ấy rất đẹp trai.

Các chị em cùng lúc phải lòng anh.

Chỉ là, như cô đã nói, cái gọi là tình yêu, mãi sau này mới biết ngay từ đầu, thiên tài trẻ tuổi này thật sự yêu chính là chị gái Thanh Yên của mình.

Lúc đó ba người nắm tay nhau, cùng nhau đi ngắm bình minh và hoàng hôn, quả thực rất đẹp.

Nhưng Thanh Yên không đành lòng, nàng muốn giữ mãi tất cả những thứ này, sở hữu tất cả, chủ yếu là cô muốn độc chiếm tất cả.

Và cô cảm thấy rằng em gái mình sẽ là thủ phạm phá hủy tất cả những thứ này trong tương lai.

Vì từ nhỏ hai chị em sẽ bị so sánh với nhau, em gái thì thông minh dễ thương, còn chị cả thì chẳng ai khen đâu.

Lúc đầu nó không cảm thấy gì.

Nhưng từ khi có anh, cô bắt đầu chú ý đến việc em gái mình đẹp hơn mình, người khác dễ nhìn ra điểm sáng của cô hơn.

Vì vậy, Thanh Yên bắt đầu xa lánh em gái mình.

Đến sau anỳ , họ lại bắt đầu nhắm vào cô.

Tử Yên vẫn luôn nhường cho chị gái này .

Nhưng càng hòa giải, long lanh trên người cô càng mạnh.

Vì vậy chị gái Thanh Yên muốn gom hết hào quang về mình.

Cô ấy chăm chỉ luyện tập, chiến đấu vì mọi thứ và cô ấy không sử dụng bất cứ phương tiện nào.

Cho đến sau này, cô hoàn toàn bị hút bởi sự nổi tiếng và giàu có.

Đánh mất chính mình, quên mất ý định ban đầu.

Lúc đó có chuyện xảy ra, Thanh Yên đã làm quá đáng, mọi người trở mặt thành thù, em gái hoàn toàn đoạn tuyệt với cô, thậm chí đến cuối cùng, người mà cô luôn yêu thương, cũng là thù địch với cô.

Thanh Yên ngay lúc đó đã mất tất cả.

Cô ấy bị bao trùm trong sự tức giận và phẫn uất.

Về sau Thanh Yên đã hoàn toàn mất đi hắn, bởi vì hắn và Tử Yên lục đục nhiều năm, hai người phát sinh quan hệ sâu đậm.

Thanh Yên lúc này mới hoàn hồn vì ghen tị.

Cô ta bắt đầu đánh nhau với em gái Tử Yên của mình, trong cuộc chiến này, dù trải qua một cuộc chiến dài đằng đẵng, ân oán giữa hai người ngày càng sâu đậm hơn.

Thực ra, Thanh Yên cũng có cơ hội.

Nếu lần đó, cô sẵn sàng từ bỏ mọi danh vọng, tài sản để cứu anh thì có lẽ mọi chuyện sẽ nguôi ngoai.

Tuy nhiên, Thanh Yên lại chần chừ ở thời điểm quan trọng nhất.

Tử Yên đang giãy dụa hoảng sợ chạy đến bên cạnh hắn.

Thanh Yên bại trận, hoàn toàn là thất bại.

Cô không được hòa giải, không bao giờ được hòa giải, cô sẽ không thừa nhận mình yếu hơn Tử Yên, không …

Lúc này, Vân Tình hai mắt đã đỏ.

Chỉ nghe câu chuyện của cô ấy, tuy không tiết lộ nhiều, nhưng Phương Kiển Niếp có thể cảm nhận được, cô ấy rất quan tâm đến cậu bé thuở nhỏ và những mối bất bình.

“Thanh Yên kia, là cô sao?”

Phương Kiển Niếp ngập ngừng hỏi.

Có thể tưởng tượng tâm lý của người phụ nữ này sẽ méo mó như thế nào trước sự phản bội của người đời, cô ta lúc này đã mất đi tình yêu và tình cảm, trông có chút đáng thương.

“Ha ha , không còn quan trọng nữa, dù sao thì tôi và cô ấy đến chết không ngớt ! Còn tôi muốn gì, tôi cũng sẽ đạt được!”

Vân Tình nắm chặt tay.

“Nhưng là, chuyện này liên quan gì đến Trần Hạo ?”

Phương Kiển Niếp kinh ngạc hỏi.

” Cô sẽ không hiểu ngay cả sau khi tôi nói về nó, tôi chỉ muốn kể cho cô câu chuyện đơn giản này. Tôi sẽ không nói cho cô chi tiết của vấn đề. Cô rất thông minh, tôi sẽ không để cô phân tích điểm yếu của tôi! Haha! ”

Vân Tình lạnh lùng nói.

“Cô có tâm lý đề phòng này ngay cả với anh ta?”

Phương Kiển Niếp hỏi.

“Đúng vậy, đối với anh ta cũng thế , nên sau này anh ta xa lánh tôi!”

Vân Tình nói.

“Nhưng là lần này, tôi sẽ thắng, triệt để thắng!”

Vân Tình hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức chuyển sang cảm giác lạnh lẽo kia.

” Vân Tình tiểu thư ”

Đúng lúc này, một người hầu đi tới.

“Có chuyện gì vậy?”

“Trần Hạo thiếu gia muốn gặp người!”

Người hầu nói.

Vân Tình hít sâu một hơi, trên mặt thoáng qua một tia nhẹ nhõm.

“Tôi biết anh ta sẽ tới!”

Vân Tình nhìn Phương Kiển Niếp: ” Lại đây, đem Phương tiểu thư chờ trong phòng, không có lệnh của tôi , Phương tiểu thư không được phép ra khỏi phòng nửa bước!”

Cô ấy ra lệnh và đi ra ngoài với hai tay sau lưng.

Ở phòng khách bên ngoài, Vân Tình nói, Vân Lâm bọn họ vội vàng rời đi nhường phòng .

Trần Hạo ngồi ở phía trên phòng khách.

Nhìn thấy Vân Tình, Trần Hạo đứng lên.

“Cô Vân Tình, tôi không biết trước kia chúng ta có chuyện gì, nhưng những chuyện này, mặc kệ bằng hữu của tôi là chuyện gì, xin hãy để cho cô ấy đi!”

Trần Hạo hỏi.

“Anh đến chỉ để tôi thả bạn của anh đi?”

Còn khuôn mặt vui vẻ vốn có của Vân Tình bỗng chốc bị sương lạnh bao phủ.

Những gì anh ấy nói khiến không khí trong cả căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn.

” Phải !”

Trần Hạo nói .

Vân Tình lạnh lùng nhìn anh .

“Tôi đại khái có thể đoán được cô là ai. Tôi không biết cô có liên quan gì với Thần tiên tỷ tỷ hay là có ân oán gì với vị thần kia . Nói tóm lại, tuy rằng tôi giống hệt hắn, nhưng tôi không phải là hắn , tôi sẽ không yêu nữ nhân áo trắng kia, chỉ có một người tôi yêu sâu đậm, nhưng thật ra tôi cũng không có gì vướng bận! ”

Trần Hạo đứng lên nhìn nàng, khẩn cầu nói.

Bởi vì Trần Hạo đã tiến hành phân tích kỹ càng, trong văn bia nói về Mạch Đảo, có một người giống hệt nữ tử áo trắng nhưng không phải nữ nhân áo trắng.

Tám người trên đảo đã bị cô giết chết một cách dã man.

Vì vậy Trần Hạo băn khoăn không biết người phụ nữ được mình cứu tối hôm đó có phải chính là người phụ nữ đó không, nhìn khí chất hiện tại của Vân Tình, thật giống như miêu tả.

” Anh muốn gạt tôi sao ?”

Nhưng Vân Tình hoàn toàn không tin, ngược lại lời giải thích của Trần Hạo khiến Vân Tình tức giận ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK