Chương 538: Lời tiên đoán tái hiện
Một khu rừng rậm rạp bị bao phủ trong làn sương mù.
Khung cảnh vô cùng âm u, tĩnh mịnh, khiến
người ta không khỏi rung mình.
Tân Lan đơn độc bước đi trong rừng, khuôn mặt không giấu nổi sự sợ hãi.
Có vẻ nơi này đến một người cũng không có.
Tuy nhiên, khi cô bước từ rừng núi ra, hai mắt cô liền sáng lên.
Phía trước có một dòng suối nhỏ, cô có thể nghe rõ tiếng nước chảy róc rách.
Mà trên bờ suối, có một người con gái đang mặc một chiếc váy trắng.
Ở trong hoàn cảnh này lại gặp một cô gái tóc dài mặc áo trắng, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy hoảng Sợ.
“Cô… Cô là ai?” Tân Lan thấy cô gái đó quay lưng về phía mình liền hỏi.
“Cứu tôi với, chỉ có cô mới đưa anh ấy đến cứu tôi” Cô gái thê lương vừa khóc vừa nói. “Ai mới có thể cứu cỡ?”
“Cứu tôi, chỉ có cô mới có thể đưa anh ấy đến cứu tôi” Cô gái lại khóc.
Sau đó, Tân Lan bước đến gần cô gái, mà cô ấy cũng quay lại nhìn cô. Tân Lan trừng mắt nhìn.
Cô gái đó hai mắt chảy máu, gương mặt trắng bệnh.
Tân Lan hoàng sợ kêu lên một tiếng. “Tân Lan, chị sao vậy?”
Bên tai cô truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Khải Minh.
Cô dần dần ổn định tinh thần.
Tân Lan lao vào lòng Khải Minh, tìm đập đồn dập.
“Gặp ác mộng ư?” Cậu hỏi.
“Ừ, một cơn ác mộng rất đáng sợ. Tôi mơ thấy 1ôi đi lạc vào trong một khu rừng âm u, không một bóng người, nhưng sau đó tôi lại gặp một cô gái
mặt trắng bệch, hai hốc mắt chảy đầy máu, bảo tôi mau cứu cô ấy”
Tân Lan vội vàng kể lại giấc mơ của mình cho Khải Minh nghe.
Có thể dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, nên ảnh hưởng đến chị. Còn một lúc nữa trời mới sáng, chị ngủ đi, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu” Khải Minh lắc đầu.
“Tôi không ngủ được, từ khi tôi nhìn thấy bức tranh của núi Vô danh, trong lòng tôi thường xao động, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. Còn cả cậu nữa, tôi càng nghĩ càng cảm thấy bóng lưng
của cô gái đó rất giống một ai đó” “Giống một người ư?”
“Đúng vậy, tôi đã nói với cậu rồi, trong bản vẽ núi Vô danh, tôi nhìn thấy một tượng đá hình cô gái Mà bức tượng đó trông giống hệt cô gái trong giấc mơ” Mặt Tân Lan đỏ ửng.
“Không sao đâu, chuyện này không có gì đâu, có thể chị bị bức tượng đó ám ảnh thôi. Chị nghỉ
ngơi một lát đi.”
Khải Minh khuyên nhủ một lúc, Tân Lan mới chịu đi nghỉ.
Còn cậu cũng không để tâm nhiều đến chuyện này.
Đến khi trời sáng, hai người thức dậy sắp xếp đồ đạc.
“Cậu chủ, ông chủ đến truyền lệnh, sáng nay toàn nhà họ Khải nhanh chóng sửa soạn rồi đến nghiên cứu bức tranh Thái Dương Minh. Mợ chủ cũng phải đến Người hầu đến truyền tin. “Tôi biết rồi” Khải Minh gật đầu.
Ông nội vô cùng coi trọng bức tranh Thái Dương Minh, từ ngày hôm qua đã cho gọi toàn tộc
đến quan sát.
Dù sao, trí óc của một người cũng chỉ có hạn, còn nhiều người cùng đến suy ngẫm thì chắc chẩn
sẽ tìm ra được điều khác thường.
Khải Minh hiểu rằng, ông nội cậu lo lắng rằng lời nguyền trên bức tranh Thái Dương Minh sẽ trở thành hiện thực, toàn tộc sẽ bị tiêu diệt vì vậy bất kỳ lúc nào cũng phải trong tư thế sẵn sàng.
Sáng sớm, toàn bộ trên dưới nhà họ Khải đều tập trung ở căn phòng bí mật. Khải Minh và Tần Lan cũng có mặt ở đó.
Không khí trong căn phòng bí mật vô cùng tĩnh lặng, thậm chí đến đứa trẻ 3 tuổi cũng không dám
ho he nửa lời, yên lặng quan sát Ông nội đã ở đây từ sớm. Khải Minh kéo tay Tân Lan, ngồi xuống một bên.
“Tân Lan, đây chính là bức tranh Thái Dương Minh ,bảo vật gia truyền của nhà họ Khải, chị cũng
quan sát thử xem” Khải Minh nói nhỏ. “Ừm” Tân Lan nghiêm túc gật đầu.
Nói thật lòng, bức tranh Thái Dương Minh này vô cùng bình thường, căn bản nhìn không ra điều gì
đặc biệt hết.
Nhưng trong lòng Tân Lan lại có không ít tâm tư.
Dù sao cô ấy cũng đã phát hiện ra rằng, Khải Minh đang dần dần chấp nhận chính mình, đây
chắc chắn là một tin tức tốt nhất.
Còn những chuyện khác, đối với Tân Lan mà nói đều không quan trọng nữa.
Nhưng thấy Khải Minh đang chăm chú quan sét bức tranh Thái Dương Minh, cô cũng nhẹ nhàng tiến
lại gần anh, chăm chú theo dõi.
Một khi gạt bỏ những phiền não ra khỏi đầu thì sự tập trung của người tăng lên gấp trăm lần. Và
Tân Lan cũng không phải trường hợp ngoại lệ. “Ơ?” Cô bỗng dưng nhíu mày.
Cô ngồi bệt xuống, đôi mắt ánh lên sự hoảng hốt. “Đừng. Đừng”
Bỗng nhiên hai tay Tân Lan ôm lấy đầu, điên cuồng gào thét
Điều này đã khiến mọi người ở mật thất giật mình.
“Tần Lan, chị không sao chứ?” Khải Minh hỏi.
Lúc này, ông Khải Đường Dương đứng dậy, đi về phía Tân Lan
Tần Lan hoảng sợ chỉ vào bức tranh Thái Dương Minh: “Tôi nhìn thấy… Tôi nhìn thấy…” Cô sợ đến mức không nói nên lời Khải Minh và Khải Đường Dương nhìn nhau.
Tần Lan nhìn về phía Khải Minh: “Tôi nhìn thấy cậu bị giết” Cô nói xong liền òa lên khóc.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tần Lan, cháu đừng sợ, mau nói cho ông biết cháu đã nhìn
thấy gì” Khải Đường Dương hỏi ngược lại cô.
Nói thật lòng, lần đầu ông nhìn thấy Tân Lan liền cảm thấy mình có một cô cháu dâu vô cùng
đặc biệt.
Tất nhiên không đơn giản là đặc biệt về dung mạo, tính cách hay đáng vóc mà là một loại cảm
giác khó tả.
Nhưng ông thể ngờ rằng, cô cháu dâu này lại có năng lực hiếm ai có, đó là hiểu được bức tranh Thái Dương Minh
Sau đó, Tân Lan nói cho mọi người những điều mình vừa nhìn thấy, Vừa lúc nãy.
Khi Tân Lan chăm chú nhìn bức tranh Thái Dương Minh thì nó đột nhiên biến đổi Một khung cảnh xa lạ xuất hiện
Đó là ở giữa một hang động ngoài trời, trong hang động có một bãi đá rất cao. Một dòng nước chảy, truyền đến một ầm thanh rất kỳ lạ. Có một cô gái đang leo lên bãi đá đó, trên bãi đá, một chàng trai trẻ đang bị năm sợi xích trói chặt. Có mấy tên đeo mặt nạ dữ tợn, kéo dây xích về bốn phía khác nhau. Mà chàng trai đó không phải ai khác mà chính là Khải Minh.
Khi những dây xích được kéo đi, Khải Minh hét lên vô cùng thảm thiết “Dừng lại. Mau dừng lại.”
Tân Lan liều mạng xông lên cứu anh, nhưng cô liền phát hiện bán thân không thể nhúc nhích nổi. A!
Tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thế Khải Minh vỡ toạc, máu tươi bần tung tóe khắp nơi. Tân Lan vừa khóc vừa kể rõ mọi chuyện
“Chuyện này sao lại có thế xảy ra được? Tân Lan? Con có chắc chắn đó là Khải Minh không?”
Khải Đức Hải cảm thấy khó có thế tin được, hỏi cô Khải Minh thì vô cùng căng thẳng.
Đến cả sắc mặt Khải Đường Dương cũng vô cùng khó coi
“Con thấy rằng tất thảy những chuyện này không phải trùng hợp, cô gái mặc váy trắng đó, sáng nay con cũng mơ thấy cô ấy, bây giờ lại nhìn thấy cô ấy, sao lại có thể khéo như thế được? Tân
Lan đau khổ ôm lấy đầu
“Bức tranh Thái Dương Minh từ trước đến nay không hề lừa người” Khải Đường Dương lo lắng nói.
“Có lẽ đây chính là viễn cảnh của lời tiên đoán.
Khải Minh, cháu sẽ bị phanh thây mà chết. Hơn nữa, một chút khả năng chống cự của cháu cũng
không hề có” Ông nói thêm
“Ba, sao có thể như thế được, chẳng phải ba đã nói Khải Minh đã bước vào cảnh giới tông sư rồi sao? Người bình thường căn bán không thể tấn công được thẳng bé. Đều này sao có thể xảy ra được?”
Dương Ngọc Bình và Khải Lam mặt cắt không còn một giọt máu, dù sao ngay cả Khải Đường
Dương cũng đang vô cùng hoang mang.