• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu Chấp sự hoàn toàn không sinh ra ý tưởng muốn đánh một trận với mười tám Trưởng lão Đông Kiếm Các. Đùa gì chứ? Mười tám Trưởng lão tu vi Thiên Nhân Cảnh đấy! Đánh kiểu gì? Người ta chỉ cần lắc ngón tay đã đủ nghiền áp bọn họ rồi.

Sáu gã Chấp sự Vạn Tiên Lâu không chút do dự quay phắt người lại chạy trối chết.

Các Trưởng lão đều thấy rõ hành vi của sáu người kia nhưng cũng không ra tay. Dù sao sáu người này chạy không thoát, muốn giết bọn họ chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi, không cần để ý.

Bọn họ thoải mái nghiền áp một đường, mà ngay giữa trung tâm quảng trường, sáu Chấp sự vừa rời đi đã vòng ngược về. Thấy sáu người này, Vương Văn còn tươi cười hỏi:

"Chấp sự đại nhân, thế nào? Có phải giải quyết xong rồi không?'

Hắn ta cũng không chú ý tới vẻ mặt sáu người thay đổi, mà bọn họ vừa nghe Vương Văn hỏi thì một gã không nhịn được tức giận mắng:

"Giải quyết muội ngươi ấy! Bọn họ đều là Trưởng lão của Đông Kiếm Các, những mười tám người! Giải quyết thế nào hà?"

Tiểu tử này ngu ngốc thật mà. Đối mặt với mười tám Trưởng lão Đông Kiếm Các còn hỏi bọn họ giải quyết xong chưa. Đùa hay sao.

Nghe Chấp sự phẫn nộ mắng xong, mặt Vương Văn cũng biến sắc, không còn vẻ thoải mái nhẹ nhõm ban đầu nữa mà cau có như gặp quỷ.

"Ngài nói gì vậy? Mười tám Trưởng lão của Đông Kiếm Các sao? Có phải các ngài nhìn lầm rồi không?"

Mười tám Trưởng lão Đông Kiếm Các đồng thời xuất hiện cũng quá khoa trương. Trừ khi có chiến dịch quy mô lớn bùng nổ hoặc có việc lớn xảy ra, bằng không bình thường Trưởng lão Đông Kiếm Các sẽ không cùng lúc xuất hiện như vậy.

Vậy nên cũng không trách Vương Văn sẽ phản ứng như vậy. Mà ngay khi Vương Văn vừa dứt lời, mười tám Trưởng lão Đông Kiếm Các đã xuất hiện ngoài quảng trường, nơi bọn họ đi qua đều máu chảy thành sông. Chỉ cần là người của Giác Sơn Tông và Vương phủ thì đều bị chém giết hầu như không còn.

Thân hình các trưởng lão nhẹ nhàng lướt qua, không đợi đám người Vương Văn phản ứng đã vây chặt quảng trường.

Chỉ có mười tám người lại chia ra vây quanh cả quảng trường lớn, mỗi Trưởng lão đều cách nhau khoảng vài trăm thước. Nhưng dưới uy áp chỉ thuộc về Thiên Nhân Cảnh mà mười tám người bộc phát ra thì đám người trong quảng trường chỉ cảm thấy khó thở, ứa mồ hôi lạnh.

Các Trưởng lão đã hoàn toàn khống chế được cục diện. Cùng lúc đó, Tiêu Trần dẫn Tần Hằng và Chu Kỳ từ ngoài Quận thành Lĩnh Sơn tiến vào.

Mọi trở ngại đều đã được các Trưởng lão dọn dẹp, ba người bước trên ngã tư đường tràn đầy thi thể, vẻ mặt Tiêu Trần rất lạnh nhạt nhưng sát khí trong mắt ngày càng nồng.

Hắn không nói một lời, bước đi cũng không nhanh không chậm tiến về phía quảng trường trung ương. Dọc đường đi qua, người trong thành rất nhanh nhận ra thân phận của Tiêu Trần.

Chân Long của Tiêu gia đã trở lại, vậy trận giết chóc vừa rồi chẳng lẽ là Chân Long Tiêu gia mời cứu binh đến sao?

Không ai có gan cản đường Tiêu Trần, đồng thời, đám người Vương Văn bị mười tám Trưởng lão Đông Kiếm Các vây quanh bấy giờ mới chậm chạp khôi phục tinh thần. Vương Văn cố nén khiếp sợ trong lòng, khách khí nói với các trưởng lão.

"Các vị Trưởng lão Đông Kiếm Các, các ngài đang..."

Tuy trong lòng đã linh cảm đến chuyện không tốt, nhiều Trưởng lão cùng lúc xuất hiện như vậy, còn một đường giết rất nhiều người, lúc này lại vây người bên hắn ta lại. Chỉ e là Đông Kiếm Các đến đây vì Tiêu gia. Chẳng qua Vương Văn có phần không hiểu, Tiêu gia đến cùng có thứ gì đáng giá Đông Kiếm Các huy động lớn như vậy?

Vương Văn không nghĩ ra vì cái gì Đông Kiếm Các sẽ coi trọng Tiêu gia như vậy. Nhưng hắn ta nhanh chóng ý thức được nguyên nhân khiến Đông Kiếm Các sẵn sàng huy động nhiều Trưởng lão như vậy chỉ có thể vì Tiềm Long Tiêu Trần, cũng chính là Tiêu Trần nhà họ Tiêu này. Hai người chính là một mà không phải trùng tên trùng họ.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Vương Văn càng thêm sợ hãi. Nếu thật sự là một người thì chuyện hôm nay... Phải biết rằng Yêu Kiếm Tiêu Trần chính là tồn tại ngang cấp bậc với Chủ tử Mộc Thanh của hắn ta. Người khác có lẽ sẽ kiêng kị Mộc Thanh, nhưng Tiêu Trần sẽ kiêng kị sao? Đương nhiên là không rồi.

Hắn ta chợt sinh ra cảm giác muốn hộc máu. Mà ngay khi Vương Văn đoán được chuyện này, Tiêu Trần cũng đã dẫn theo hai người Tần Hằng tiến vào quảng trường trung ương.

Thấy Tiêu Trần chậm rãi đi tới, mặt Vương Văn tái nhợt, gần như phản xạ chỉ vào Tiêu Trần hỏi:

"Ngươi... sao ngươi lại là người của Tiêu gia? Tại sao... Sao có thể chứ..."

Tiêu Trần cũng họ Tiêu, giờ lại hừng hực sát khí xuất hiện tại đây, cho dù không muốn nghĩ Vương Văn cũng đoán được cả rồi.

Tiêu Trần mà Trần Mộ Tuyết nhắc đến lại chính là Yêu Kiếm Tiêu Trần mới xuất hiện của Đông Kiếm Các. Hai người này chính là một, không phải như Trần Mộ Tuyết nói cái gì mà trùng họ trùng tên...

Vương Văn chợt muốn quỳ phục vô cùng. Nhưng Trần Mộ Tuyết đứng cạnh hắn ta lại vẫn không phản ứng lại, thấy Tiêu Trần xuất hiện còn lạnh giọng quát:

"Tiêu Trần! Không ngờ ngươi thật sự dám xuất hiện ở đây. Nhưng dù ngươi có đến cũng làm được gì đâu chứ? Lần trước Giác Sơn Tông không làm gì được ngươi. Lần này Vạn Tiên Lâu thì thế nào? Chỉ bằng thân phận đệ tử Đông Kiếm Các của ngươi, ngươi cho rằng ta còn sợ ngươi hay sao? Hôm nay ta phải diệt sạch Tiêu gia ngay trước mắt ngươi..."

Trần Mộ Tuyết quát lạnh, nhưng trước khi nàng ta kịp nói xong, Vương Văn trực tiếp cho nàng ta ăn một cái tát, nét mặt vặn vẹo dữ tợn mắng:

"Đủ rồi! Đồ ngu này! Câm miệng cho ta..."

Hắn ta bị Trần Mộ Tuyết hại chết rồi. Nếu sớm biết Tiêu Trần nhà họ Tiêu chính là Yêu Kiếm Tiêu Trần thì nói thế nào Vương Văn cũng không đi chuyến này. Đúng là tự tìm đường chết. Tiêu Trần tiện tay là có thể giết chết hắn ta, kể cả Vạn Tiên Lâu cũng sẽ không có ý kiến gì. Cùng lắm là đòi một chút bồi thường thôi. Nhưng hắn ta ra tay thì lại không giống. Nếu hắn ta làm gì Tiêu Trần thì Đông Kiếm Các liền dám khiêu chiến toàn diện với Vạn Tiên Lâu.

Tiêu Trần không thèm để ý lời Trần Mộ Tuyết nói, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng ta như nhìn một người chết. Mà Trần Mộ Tuyết bị Vương Văn cho một tát thì ngẩn ra, không dám tin nhìn về phía hắn.

Vương Văn đã bất chấp giải thích cho nàng ta, chỉ chạy chậm đến trước mặt Tiêu Trần, run giọng nói:

"Tiêu Trần sư huynh, ta... Ta không biết là ngươi. Ta thật sự không biết. Đều tại thứ kỹ nữ chết tiệt này lừa gạt ta."

Vương Văn vẫn luôn theo bên người Mộc Thanh trong Núi Kiếm Ma, vậy nên cũng từng gặp tận mắt Tiêu Trần. Mà Tiêu Trần nghe Vương Văn nói xong thì cũng có chút ấn tượng. Hắn chỉ thản nhiên nhìn đối phương một cái, lạnh nhạt hỏi.

"Trừ bỏ Trần Mộ Tuyết, lần này Vạn Tiên Lâu tổng cộng có bao nhiêu người đến đây?"

"Bẩm sư huynh, tính cả ta thì có tổng cộng bảy người..."

"Bảy người đúng không? Được, thông báo với Mộc Thanh đi lĩnh người. Nếu hắn không đến thì các ngươi cũng đừng đi nữa."

Làm Mộc Thanh đến lĩnh người...

Trần Mộ Tuyết đứng cạnh nghe Tiêu Trần nói xong thì càng dại ra. Mộc Thanh là người nào? Là Tiềm Long của Vạn Tiên Lâu, địa vị rất cao, dù là Trưởng lão cũng không sánh bằng. Vậy mà Tiêu Trần dám bình tĩnh như vậy nói để Mộc Thanh đến lĩnh người? Chẳng lẽ hắn không sợ Mộc Thanh? Còn nữa, Vương Văn nghe Tiêu Trần nói như vậy còn không dám phản bác tiếng nào, chỉ điên cuồng gật đầu đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK