• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyện Lĩnh Sơn là một trong mười tám quận do nước Lăng Phong quản lý, bên trong quận thành Lĩnh Sơn có ba đại gia tộc, theo thứ tự là Tiêu gia, Mã gia và Trần gia.

Mà hiện giờ Tiêu gia là một trong ba đại gia tộc đã lâm vào tình cảnh bấp bênh không ổn định, mà tất cả những chuyện này, đều bắt đầu từ Chân Long Tiêu gia.

Mười tám năm trước, gia chủ hiện tại của Tiêu gia là Tiêu Kình vui mừng khi có một đứa con trai được đặt tên là Tiêu Trần, nghe đồn lúc đứa trẻ này sinh ra là được trời ban cho điềm lành, cũng quả thực là từ nhỏ Tiêu Trần đã thể hiện sự tu luyện của mình với tốc độ có thể nói là nghịch thiên.

Mười lăm tuổi đã hoàn thành Trúc Cơ, đạt tới Khai Mạch Cảnh, tốc độ nhanh chóng này, thấy được là toàn bộ lịch sử của huyện Lĩnh Sơn đều không ai có thể xuất sắc đến như vậy.

Thiên phú trời cho như thế, hơn nữa thân phận thiếu chủ Tiêu gia của Tiêu Trần cùng với diện mạo tuấn tú của hắn, trong lúc nhất thời Tiêu Trần trở thành tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ ở huyện Lĩnh Sơn này, trong đó bao gồm đại tiểu thư của Trần gia, Trần Mộ Tuyết.

Cùng là ba đại gia tộc, Trần Mộ Tuyết và Tiêu Trần có thể nói là môn đăng hộ đối nhất trong mắt mọi người, nhưng điều khiến người ta không ngờ tới chính là khi Trần Mộ Tuyết chủ động bày tỏ tình cảm với Tiêu Trần lại bị Tiêu Trần cự tuyệt ngay tại chỗ. Sau đó, Tiêu Trần một mình rời khỏi huyện Lĩnh Sơn lang bạt khắp nơi, đến nay đã hơn ba năm nhưng vẫn không có một chút tin tức nào.

Tiêu Trần rời đi, Trần Mộ Tuyết bởi vì bị Tiêu Trần cự tuyệt mà sinh lòng hận thù, không, một tháng trước, Trần Mộ Tuyết sau khi bị tông môn mạnh nhất huyện Lĩnh Sơn là tông Giác Sơn nhìn trúng thì bắt đầu trả thù Tiêu gia.

Ba năm, hận thù trong lòng Trần Mộ Tuyết cũng không hề vơi bớt đi, ngược lại, sự hận thù này đã khắc sâu trong lòng nàng ta, vừa nghĩ lại cảnh bị Tiêu Trần cự tuyệt, Trần Mộ Tuyết liền thề rằng nhất định phải tiêu diệt Tiêu gia, khiến Tiêu Trần hối hận cả đời.

Nghĩ đến đó, Trần Mộ Tuyết tuy rằng thiên phú so ra kém Tiêu Trần, bất quá thân phận, dung mạo cũng là mỹ nữ nhất đẳng, ở trong huyện Lĩnh Sơn, dường như cũng không có bất kỳ nữ tử nào có thể so sánh được với nàng ta, chính là một nữ tử kiêu ngạo như vậy, vậy mà Tiêu Trần lại cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt không chút lưu tình.

Còn nhớ rõ năm đó khi nàng ta bộc lộ tình cảm với Tiêu Trần, Tiêu Trần chỉ nói với nàng ta một câu:

“Chúng ta không thích hợp...”

Một câu nói như vậy, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, ngày hôm sau Tiêu Trần liền rời khỏi quận thành Lĩnh Sơn.

Hận thù chôn sâu trong lòng nàng ta cũng đã ba năm, mà hôm nay Trần Mộ Tuyết rốt cục cũng ra một đòn trí mạng đối với Tiêu gia, lúc này trong phủ Tiêu gia, bảy tám đệ tử tông Giác Sơn do Trần Mộ Tuyết cầm đầu, còn có Trần gia, cùng với một đám cường giả Mã gia vây kín người của Tiêu gia.

Đối mặt với Trần gia, Mã gia cộng thêm một đám đột kích của tông Giác Sơn, Tiêu gia đương nhiên không thể chống cự, lúc này một đám cường giả Tiêu gia do gia chủ Tiêu Kình cầm đầu, sắc mặt cứng lại nhìn về phía Trần Mộ Tuyết.

Vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng dưới vẻ ngoài xinh đẹp này lại ẩn chứa sự tàn nhẫn vô cùng, hít sâu một hơi, Tiêu Kình nhìn về phía Trần Mộ Tuyết nói.

“Thật sự phải làm tới bước đường cùng như vậy sao? Đã ba năm rồi, ngươi vẫn không chịu buông tha Tiêu gia chúng ta?”

Đã sớm biết hận thù của Trần Mộ Tuyết đối với Tiêu Trần, nghe Tiêu Kình nói những lời này, Trần Mộ Tuyết lạnh lùng cười nói:

“Buông tha? Lúc trước khi Tiêu Trần cự tuyệt ta, ta đã nói rồi, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho tất cả người của Tiêu gia chết hết...”

Không thể buông tha cho Tiêu gia, dù là một con chó của Tiêu gia, Trần Mộ Tuyết cũng phải chém giết hết sạch, dứt lời, Trần Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía một người tuấn tú bên cạnh.

Người đó ước chừng đã hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu đen, diện mạo có chút ôn nhu.

Thân mật kéo cánh tay người thanh niên, Trần Mộ Tuyết cười quyến rũ:

“Minh ca, huynh đã đáp ứng với ta...”

“Yên tâm đi, Mộ Tuyết sư muội, hôm nay nhất định phải tiêu diệt Tiêu gia.” Nghe Trần Mộ Tuyết nói vậy, Minh ca cười nói.

Minh ca tên đầy đủ là Thẩm Minh, chính là một trong mười đệ tử nội môn của tông Giác Sơn, năm nay hai mươi tám tuổi, một thân tu vi đã đạt tới nhập môn Hoàng Cực Cảnh.

Võ đạo tu luyện, bắt đầu từ Trúc Cơ Cảnh, sau đó là Khai Mạch Cảnh, Hoàng Cực Cảnh, Huyền Nguyên Cảnh, Địa Minh Cảnh, cuối cùng là Thiên Nhân Cảnh, mà mỗi một cảnh giới, lại chia làm nhập môn, Tiểu Thành, Đại Thành, Tiểu Viên Mãn và Đại Viên Mãn.

Hai mươi tám tuổi đã đả thông một thân linh mạch bước vào cấp độ Hoàng Cực Cảnh, thiên phú của Thẩm Minh quả thực rất tốt, cũng khó trách có thể trở thành thập đại đệ tử nội môn của tông Giác Sơn.

Trong lòng thích Trần Mộ Tuyết cho nên Thẩm Minh mới ra mặt giải quyết Tiêu gia cho Trần Mộ Tuyết.

Nghe Thẩm Minh trả lời như vậy, nụ cười trên mặt Trần Mộ Tuyết càng thêm xán lạn, mà người của Tiêu gia thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Là tông môn mạnh nhất huyện Lĩnh Sơn, ở trước mặt tông Giác Sơn, Tiêu gia tồn tại giống như con kiến bình thường, thuận tay là có thể hủy diệt.

Mà bây giờ, mặc dù tông Giác Sơn chỉ có một đám đệ tử như Thẩm Minh đến đây, tu vi thực lực có thể so ra kém cường giả thế hệ trước của Tiêu gia, nhưng đừng quên, một bên còn có Mã gia cùng Trần gia như hổ rình mồi, còn nữa, hôm nay nếu làm tổn thương tính mạng đệ tử của tông Giác Sơn, trưởng lão tông Giác Sơn tất nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này, đến lúc đó mới thật sự là tai họa lớn.

“Ai, chẳng lẽ là trời muốn tiêu diệt Tiêu gia ta sao?” Một gã lão nhân của Tiêu gia ngửa mặt lên trời thở dài, đối mặt với cục diện trước mắt, bọn họ nhìn không thấy một chút hy vọng nào, hơn nữa, chuyện đã đến nước này, quận vương phủ vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên quận vương phủ đã lchấp nhận sự thật Tiêu gia bị tiêu diệt.

Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của mọi người Tiêu gia, Trần Mộ Tuyết trong lòng cười lạnh không thôi. Tiêu Trần, ba năm trước ngươi cự tuyệt ta, nhưng ngươi có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không, ha ha...

Toàn bộ người của huyện Lĩnh Sơn này đều biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn, đó chính là Tiêu gia sắp bị diệt môn, việc này đã sớm truyền ra, mà ngay khi tất cả mọi người đem ánh mắt đặt ở đại trạch Tiêu gia, từ trên quan đạo ngoài quận thành Lĩnh Sơn, một thanh niên anh tuấn áo trắng như tuyết, tóc dài bay bay cưỡi một con ngựa Xích Diễm chạy tới.

Dung mạo chàng trai cực kỳ tuấn lãng đẹp trai, mày kiếm tinh mục, giữa hai hàng lông mày có một tia thong dong nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác thật giống như mây trắng trên trời rất giống nhau, không nhiễm một chút bụi trần.

Mái tóc dài đen như mực dùng một dải buộc màu đỏ buộc lên, kèm theo gió nhẹ thổi qua, tóc dài phấp phới theo gió.

Một đường phi nước đại, khi chỉ cách quận thành Lĩnh Sơn có mấy dặm, chàng trai mặt lộ vẻ cười nhạt nhẽo nhìn tòa thành trì vô cùng quen thuộc này nói:

“Ba năm rồi, không biết phụ thân, mẫu thân ta có khỏe không...”

Dứt lời, hai chân chàng trai nhẹ nhàng kẹp một cái, ngựa Xích Diễm ngồi xuống lúc này chạy về phía trong thành.

Nộp mười kim tệ, chàng trai thành công tiến vào trong thành, dọc theo đường đi nhìn chung quanh tất cả đều quen thuộc, chàng trai chậm rãi chạy về hướng Tiêu gia.

Ba năm, bản thân rốt cục đã trở lại, không sai, chàng trai mà đang tiến vào thành lúc này, chính là Chân Long Tiêu gia đã biến mất ba năm, Tiêu Trần, được ca ngợi là một trong thập đại thiên kiêu có khả năng làm chấn động nước Lăng Phong này.

Xa cách ba năm rốt cục cũng trở lại, trên mặt lộ ra một nụ cười như có như không, bởi vì diện mạo anh tuấn nên ánh mắt của đông đảo thiếu nữ trên đường phố cũng bị Tiêu Trần hấp dẫn, nam tử tuấn lãng, khí thế phi phàm như vậy, các nàng cũng tự nhiên bị chìm sâu trong sự hấp dẫn này.


Chương 1 Vì Yêu Sinh Hận

Tướng mạo anh tuấn, khí chất xuất trần, cũng không lấy làm lạ khi Tiêu Trần trở thành đối tượng được đông đảo thiếu nữ chú ý, trong mắt ánh lên vẻ si mê, đối với những thiếu nữ này mà nói, tướng mạo vẫn chưa phải là điểm trọng yếu, quan trọng là khí chất của Tiêu Trần, có vẻ như là bẩm sinh, sẽ không tự chủ được mà bị hắn ta hấp dẫn.

Đi ra ngoài rèn luyện ba năm, Tiêu Trần cũng đã từ một thiếu niên mười lăm tuổi trở thành một chàng thanh niên tuổi tròn mười tám, sự non nớt lúc xưa đã biến mất, cưỡi ngựa Xích Diễm, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, bây giờ Tiêu Trần chỉ muốn về nhà đoàn tụ cùng phụ mẫu thật nhanh, ba năm ly biệt hẳn là phụ mẫu phải mong ngóng biết bao.

Trong lòng có chút vội vã, ngay khi Tiêu Trần tiến đến phía đại trạch Tiêu gia, trong lúc không để ý, Tiêu Trần nghe nói về chuyện hai đại gia tộc ở tông Giác Sơn liên hợp nhằm hủy diệt Tiêu gia, đồng thời cũng biết hết thảy sự tình này đều là do Trần Mộ Tuyết ở phía sau chỉ đạo.

Vốn cũng không phải là bí mật gì, mà ngay giờ phút này, Tiêu gia lại phải đến thời khắc tồn vong cuối cùng này, đương nhiên có không ít người đang nghị luận chuyện này.

Biết được tình hình gia tộc, trong mắt Tiêu Trần lóe lên một tia lạnh lẽo, có điều cũng chỉ vẻn vẹn trong một chớp mắt, sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh, trong lòng vui mừng nghĩ, may mà bản thân trở về, nếu không thì thật sự phiền toái.

Không chần chừ, trực tiếp tiến về đại trạch Tiêu gia, cùng lúc đó, phía bên trong đại trạch Tiêu gia, người Tiêu gia đã không còn đường lui, lúc này cũng chuẩn bị xong xuôi một lần ra sức đánh cược.

Dù sao cũng đều không có đường sống, thay vì giơ tay chịu trói thì chi bằng liều chết một trận, mặc dù hi vọng xa vời nhưng dù sao cũng còn hơn là không làm gì.

Bầu không khí mười phần căng thẳng, mà ngay lúc hai bên chuẩn bị động thủ, từ bên ngoài cửa lớn Tiêu gia, sắc mặt Tiêu Trần vô cùng bình tĩnh, sải bước đi đến.

Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt mọi người đều quay về hướng Tiêu Trần, ban đầu đám người còn không nhận ra Tiêu Trần đã về, chỉ cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng rất nhanh, phụ thân Tiêu Kình đã nhận ra con của mình, trên mặt lúc này lộ ra một vẻ kích động mà gọi: “Trần Nhi…”

Trần Nhi? Dựa theo lời này của Tiêu Kình, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi mạnh mẽ, vậy mà Chân Long Tiêu gia lại trở về ngay thời điểm này…

Sắc mặt của người phía Mã gia, Trần gia rất khó coi, không ngờ rằng Tiêu Trần lại trở về ngay lúc này, sắc mặt Trần Mộ Tuyết cũng phức tạp nhìn Tiêu Trần chậm rãi đi tới.

Vẻ anh tuấn vẫn như cũ vậy, không, lúc này Tiêu Trần so ba năm trước đây còn anh tuấn hơn, khí chất càng thêm hấp dẫn người khác, trong mắt không tự chủ được liền hiện ra một sự si mê, chỉ là rất nhanh liền bị thay thế bởi hận thù băng lãnh, Tiêu Trần cự tuyệt nàng ta, hắn là gã nam nhân đầu tiên cự tuyệt nàng ta.

Không để ý đến những người khác, Tiêu Trần đi thẳng tới trước mặt phụ thân, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt mà nói: “Phụ thân…”

“Con… Trần Nhi, con… Đi mau, lập tức rời khỏi huyện Lĩnh Sơn, sau này cũng không cần quay lại nữa.”

Thực ra đối với chuyện Tiêu Trần, Tiêu Kình vui mừng khôn xiết, có điều nghĩ lại tình thế bây giờ Tiêu gia phải đối mặt, Tiêu Trần trở về quả thực chính là tự chui đầu vào lưới.

Thiên phú của Tiêu Trần quả thật rất nghịch thiên, nhưng có điều tuổi tác chỉ mới mười tám tuổi, Tiêu Trần làm sao có thể chống lại tông Giác Sơn chứ, cho nên, còn chưa kịp vui mừng, Tiêu Kình liền vội vã thúc giục Tiêu Trần rời đi, đồng thời còn một tay kéo Tiêu Trần để bảo vệ phía sau lưng mình, không cho Trần Mộ Tuyết có cơ hội làm con ông ta bị thương.

Trong lòng Tiêu Kình rất rõ, bất luận kẻ nào của Tiêu gia cũng đều có thể chết, duy chỉ có Tiêu Trần là không thể, bởi vì hắn là Chân Long Tiêu gia, chỉ cần Tiêu Trần còn sống, Tiêu gia ắt hẳn còn có hi vọng.

Vốn định dùng tính mạng của mình để yểm hộ Tiêu Trần rời đi, nhưng ngay thời khắc Tiêu Kình chuẩn bị liều chết một trận, Tiêu Trần lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của ông ta, sau đó bước ra từ sau lưng Tiêu Kình, ngữ khí ôn hòa mà nói: “Phụ thân, nơi này giao cho ta đi, con có thể giải quyết.”

Trong lời nói cũng không hề có ý khẩn trương chút nào, cũng không đợi Tiêu Kình đáp lời, Tiêu Trần cất bước đi thẳng tới trước mặt Trần Mộ Tuyết, nhìn nữ nhân có ý đồ hủy diệt Tiêu gia này, sắc mặt Tiêu Trần vẫn như cũ là không hề bận tâm nói.

“Thật ra, ba năm trước đây ta đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy…”

Đối với tất cả những điều hôm nay Trần Mộ Tuyết làm ra, Tiêu Trần cũng không hề cảm thấy có gì ngoài dự đoán, bởi vì hết thảy điều này mình đã sớm đoán được, Trần Mộ Tuyết chính là một nữ nhân như vậy.

Nghe Tiêu Trần nói lời này, Trần Mộ Tuyết nghiến chặt hàm răng; “Cứ coi như ngươi đoán được, thì đã sao nào, hôm nay tất cả người Tiêu gia phải chết…”

Tiêu Trần lạnh nhạt, để Trần Mộ Tuyết vừa lên cơn giận dữ lại vừa cực kỳ si mê, hắn chính là một tên nam nhân như vậy, đối mặt bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến cho mặt không đổi sắc, dường như là hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn vậy, từ nhỏ đã là như thế.

Trong mắt là hận thù cùng si mê giằng co cùng nhau, không thể phủ nhận, cho tới bây giờ trong lòng Trần Mộ Tuyết vẫn còn yêu thíchTiêu Trần, bởi vì hắn là nam nhân mà Trần Mộ Tuyết gặp được, si mê từ trước đến nay, còn Thẩm Minh, xét từ bất kỳ một phương diện nào đều không thể so sánh cùng Tiêu Trần.

Nhìn ra vẻ phức tạp trong mắt Trần Mộ Tuyết, Tiêu Trần khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Muốn biết lúc trước tại sao ta lại cự tuyệt ngươi ư?”

“Bởi vì ngay khi ngươi thổ lộ cùng ta, ngươi đã có dan díu cùng Mã Nguyên, mà hơn nữa ta còn biết, ngươi và Mã Nguyên sở dĩ sẽ phát sinh quan hệ, chính bởi vì Trần gia ngươi muốn liên minh cùng Mã gia, một nữ nhân vì lợi ích có thể hi sinh chính thân thể của mình, ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng thổ lộ của nàng ta sao?”

Cũng không hề kích động chút nào vì hành động của Trần Mộ Tuyết, từ đầu đến cuối Tiêu Trần đều mang một bộ mặt lạnh nhạt, nghe những lời này từ Tiêu Trần, Trần Mộ Tuyết cùng Mã Nguyên trong phe Mã gia, nét mặt hai người đều biến sắc.

Nhất là Mã Nguyên, thân làm Thiếu chủ Mã gia như hắn ta, lúc này không thể tin được nhìn về phía Tiêu Trần nói: “Ngươi… Ngươi đã sớm biết?”

“Hầy, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.” Nghe Mã Nguyên nói lời này, Tiêu Trần cười nhạt nói.

Từ khi vừa mới bắt đầu đã biết chuyện của Trần Mộ Tuyết cùng Mã Nguyên, cho nên, từ nhỏ Tiêu Trần không có một tia hảo cảm nào đối với Trần Mộ Tuyết, tất nhiên là không có khả năng tiếp nhận lời thổ lộ của nàng ta.

Bị Tiêu Trần vạch trần mối quan hệ của mình cùng Trần Mộ Tuyết trước mặt mọi người, khi cảm giác được Thẩm Minh kia quăng ánh mắt âm u tới, trong lòng Mã Nguyên trầm xuống.

Xong đời rồi, bây giờ có ai không biết Trần Mộ Tuyết là nữ nhân của Thẩm Minh, bây giờ bị hắn biết sự tình năm đó, Mã Nguyên đã có thể đoán trước kết cục bi thảm của mình.

Trong lòng hoảng sợ, đồng thời một lòng hận thù tự nhiên sinh ra, đều là Tiêu Trần, nếu không phải Tiêu Trần, Thẩm Minh làm sao biết những điều này, trong mắt tràn đầy sát ý, Mã Nguyên trực tiếp tế ra một thanh đại phủ, phóng tới Tiêu Trần, trong miệng tức giận quát.

“Nói xằng bậy, Tiêu Trần, ta giết chết ngươi...”

Hắn ta tấn công mạnh mẽ về phía Tiêu Trần, mà đối mặt với sự tấn công của Mã Nguyên, Tiêu Trần dưới chân khẽ động, nghiêng người tránh khỏi sự công kích của Mã Nguyên, sau đó hung hăng đá ra một cước, đá trúng phần bụng Mã Nguyên.

Một ngụm máu phun ra, cả người hắn lúc này quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Trần.

Từ trên cao nhìn xuống Mã Nguyên, Tiêu Trần nhàn nhạt nói: “Ai cho ngươi lá gan động thủ với ta? Trước kia ngươi ở trước mặt ta là một con kiến kiến, bây giờ cũng vẫn giống như vậy.”


Chương 2 Chân Long Tiêu Gia

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang