Xung quanh tập trung rất nhiều đệ tử ngoại môn, tất cả bọn họ đều muốn xem thử cuối cùng Tiêu Trần sẽ xử lý như thế nào khi đối mặt với đệ nhất ngoại môn Vương Hổ.
“Tiêu Trần, ngươi cẩn thận một chút. Ta đoán Vương Hổ chắc là đã áp chế tu vi. Nếu không thì với thực lực của hắn, thì chắc đã sớm đột phá Huyền Nguyên Cảnh, tiến vào nội môn rồi…”
Thấy Tiêu Trần đi tới, mấy người Mạc Kiệt chủ động tiến lên đón. Vẻ mặt bọn họ lộ rõ sự lo lắng, nhắc nhở nói.
Tuy nói Tiêu Trần đã từng đánh bại Vương Hổ một lần, nhưng mà lần ấy là do Vương Hổ đã áp chế tu vi. Nhưng bây giờ Vương Hổ không cần làm vậy nữa, và cũng sẽ không áp chế tu vi một lần nữa. Vì thế, phải nói rằng trận chiến cực kỳ bất lợi đối với Tiêu Trần.
Nghe bọn người Mạc Kiệt có lòng tốt nhắc nhở, Tiêu Trần chỉ khẽ mỉm cười, nói:
“Yên tâm…”
Hắn ra hiệu bảo bọn họ không cần lo lắng. Sau đó Tiêu Trần nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Hổ.
Hắn sớm biết Vương Hổ đã ghi hận mình từ một năm trước. Cho nên, hôm nay Tiêu Trần cũng không cảm thấy bất ngờ gì khi đối mặt với những gì Vương Hổ làm. Sắc mặt hắn thờ ơ, nói:
“Huynh muốn đấu một trận với ta?”
“Đừng nhiều lời. Tiêu Trần, hoặc là ngươi nhận lỗi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, hoặc là hôm nay ngươi sẽ lăn từ nơi này xuống dưới .”
Nghe Tiêu Trần nói, Vương Hổ lạnh lùng quát lớn.
“Nếu đã thế, vậy thì chiến đấu đi…”
Rõ ràng là Vương Hổ không muốn từ bỏ ý định của hắn ta. Vậy mà lại nói muốn cho Tiêu Trần nhận lỗi gì đó, chuyện này căn bản là không thể. Như vậy thì hắn chỉ có thế đánh một trận.
Lời nói vừa phát ra, trong tay Tiêu Trần ngay lập tức xuất hiện Thanh Vân kiếm. Vương Hổ thấy kiếm khí xuất hiện, hắn ta cũng lấy ra bội kiếm của mình. Đương nhiên hắn ta không có Huyền Binh giống như Tiêu Trần, bội kiếm của hắn ta cũng chỉ là một thanh Phàm Binh.
Khí tức của hắn ta không ngừng tăng lên. Vương Hổ lúc này không chút dè dặt, toàn thân tu vi Hoàng Cực cảnh đại viên mãn ngút trời.
Cảm nhận được khí tức tu vi của Vương Hổ, Tiêu Trần tinh tường nhận ra hắn ta quả nhiên đã áp chế tu vi.
Vì để làm nhục hắn một cách nặng nề, Vương Hổ không do dự mà áp chế tu vi. Vương Hổ thét lên một tiếng rồi chủ động tấn công trước. Hắn ta đâm mạnh thanh trường kiếm trong tay, thi triển Kiếm Ảnh Sát chỉ trong nháy mắt.
Kiếm Ảnh Sát của Vương Hổ cũng đạt đến cấp bậc Hóa Cảnh. Một năm trước, Tiêu Trần phải dựa vào đòn ra tay của Vương Hổ mới cớ thể tăng Kiếm Ảnh Sát của mình lên đến cấp bậc Hóa Cảnh. Nhưng mà một năm sau ấy, Tiêu Trần thấy Kiếm Ảnh Sát của Vương Hổ, thì chỉ cảm thấy nó quá yếu rồi. Nó có ít nhất ba sơ hở, hắn chỉ cần chọn tùy tiện một cái cũng đủ để phá giải Kiếm Ảnh Sát của Vương Hổ một cách dễ dàng.
Bây giờ không còn giống như ngày xưa nữa. Suốt một năm tu luyện, nửa năm đầu Tiêu Trần tu luyện bốn bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ đến Hóa Cảnh. Nửa năm sau, Tiêu Trần lại tu luyện sáu bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ đạt đến Hóa Cảnh. Cho nên bây giờ Tiêu Trần đã sở hữu mười Thượng Phẩm Võ Kỹ đạt đến cấp độ Hóa Cảnh rồi.
Kiếm đạo của hắn cũng không tính được là đã phát triển đến mức nào. Vì vậy, bây giờ đối mặt với kiếm pháp của Vương Hổ, trong mắt Tiêu Trần có trăm ngàn sơ hở, cũng tuyệt đối không có sự uy hiếp nào đối với hắn.
Hắn hời hợt cầm kiếm, tính toán chính xác nơi tấn công của Kiếm Ảnh, đưa kiếm ra đỡ. Trong nháy mắt, Kiếm Ảnh Sát của Vương Hổ đã bị một kiếm của Tiêu Trần phá hủy.
Mọi thứ nhìn như không có gì đặc sắc. Thậm chí Tiêu Trần cũng không di chuyển chân chút nào. Vương Hổ nhìn thấy Tiêu Trần phá hủy Kiếm Ảnh Sát của hắn ta một cách dễ dàng, sắc mặt hắn ta liền hoàn toàn thay đổi. Trên mặt tràn đầy sự khó tin.
“Làm sao có thể chứ... Ngươi… Chuyện này làm sao có thế…”
Kiếm Ảnh Sát cấp bậc Hóa Cảnh thế mà lại bị phá sạch chỉ với một đòn đơn giản của Tiêu Trần. Không chỉ riêng Vương Hổ, khuôn mặt của các đệ tử ngoại môn chung quanh cũng lộ ra vẻ kinh sợ, hãi hùng.
Giống như là lần đầu tiên bọn họ biết đến Tiêu Trần vậy. Không ai ngờ đến chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, Tiêu Trần có khả năng phát triển đến mức độ này được. Tốc độ tiến bộ nhanh thế này, trước giờ bọn họ thực sự chưa từng thấy qua...
Tiêu Trần cũng không hề để ý đến sự kinh hãi của mọi người xung quanh, hắn cầm kiếm trên tay, chậm rãi đi đến chỗ Vương Hổ. Tiêu Trần vừa đi, vừa thản nhiên nói:
“Không có cái gì là không thể, chỉ là do huynh quá yếu thôi…”
Yếu? Rõ ràng Vương Hổ được công nhận là đệ tử đệ nhất ngoại môn, hắn ta yếu sao? Đương nhiên là không phải, chỉ có thể nói rằng Tiêu Trần quá dị thường thôi.
Lời nói vừa được thốt ra, Tiêu Trần không đợi Vương Hổ đáp lời, trên người hắn dần dần tỏa ra luồng sức mạnh đạt đến Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn.
Đông đảo đệ tử xung quanh cảm nhận được luồng sức mạnh này đều sững sờ, là Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn… Sao có thể như này chứ?
Phải biết rằng, một năm trước khi Tiêu Trần rời môn phái, tu vi của hắn cao lắm chỉ là Hoàng Cực Cảnh Tiểu Thành. Nhưng đến hôm nay, với thời gian một năm ngắn ngủi, vậy mà hắn đã đột phá đến Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn. Tốc độ tu luyện này...
Chiến lực, tu vi của Tiêu Trần đều vượt qua khỏi sự dự đoán của tất cả mọi người. Vốn dĩ mọi người nghĩ Tiêu Trần cũng chỉ đến như vậy thôi. Tuy nhiên lần này bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy như vậy, mọi người mới phát hiện vốn dĩ từ trước đến nay bọn họ đều chưa từng thật sự hiểu rõ thiên phú của Tiêu Trần. Cài này chỉ có thể là yêu nghiệt, đây đúng là nghịch thiên mà.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Trần chém ra một kiếm. Kiếm khí xẹt qua, đối mặt với sự tấn công của Tiêu Trần, Vương Hổ lấy lại tinh thần từ trong nỗi sợ. Lập tức khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ điên cuồng nói.
“Tiêu Trần, ngươi cho rằng một năm qua chỉ có ngươi là tiến bộ sao? Kiếm pháp Viêm Hỏa…” Khoảng thời gian một năm này, Vương Hổ lại tu luyện một môn Thượng Phẩm Võ Kỹ đến Hóa Cảnh một lần nữa, đó chính là kiếm pháp Viêm Hỏa.
Kiếm pháp Viêm Hỏa là Thượng Phẩm Võ Kỹ có lực công kích mạnh mẽ nhất nên cực kỳ được hoan nghênh ở ngoại môn Đông Kiếm Các.
Linh lực Viêm Hỏa nóng hổi phun trào một cách điên cuồng, kiếm khí hạ xuống làm kiếm khí của Tiêu Trần ngay lập tức vỡ vụn.
Nhưng sự thật lại tát vào mặt hắn ta một bạt tay, thời gian một năm trôi đi. Tiêu Trần đã phát triển đến mức mà Vương Hổ không có cách nào có thể chống trả.
Đối mặt với nhát kiếm đang vung tới của Tiêu Trần, Vương Hổ thậm chí còn không có ý định phản kháng. Hắn ta trơ mắt nhìn ánh sáng của thanh kiếm lóe lên. Đúng lúc mọi người cho rằng lúc này Vương Hổ sẽ bị thương rất nặng, ánh sáng của thanh kiếm đột nhiên biến mắt ở giây phút cuối cùng.
Chuyện này đương nhiên là do Tiêu Trần làm. Vốn dĩ nếu Tiêu Trần không thu tay lại, thì thanh kiếm tuyệt đối đủ sát thương để làm cho Vương Hổ bị thương một cách nghiêm trong. Nhưng Tiêu Trần không làm thế, hắn lựa chọn bỏ qua cho Vương Hổ.