Liên quan đến hồi ức giữa hai người, tất cả đều là những việc rất nhỏ, rất bình thường, không hề có cái gì gọi là thề non hẹn biển. Thậm chí đến bây giờ, Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu cũng chưa từng chính miệng thổ lộ tình yêu của mình với đối phương.
Nghiêm chỉnh mà nói, hai người cho đến bây giờ còn chưa chính thức xác định quan hệ. Nhưng cũng chính vì thế, hiện tại nghĩ lại, thì ra Tần Thủy Nhu vẫn luôn ôn nhu làm bạn bên cạnh hắn, lúc nào nàng cũng vẫn yên tĩnh như vậy.
Nàng biết hắn một lòng hướng đến võ đạo, không có thời gian cân nhắc đến tình cảm nam nữ. Nàng vẫn luôn chịu đựng, không hề tạo áp lực cho hắn. Có lẽ trong lòng Tần Thủy Nhu, cho dù nàng chỉ là một người bạn ở bên cạnh Tiêu Trần, nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Hắn một mình đến viện thứ hai ngoại môn, nơi ở của Tần Thủy Nhu. Nơi này đã là vườn không nhà trống. Hắn đi xung quanh một vòng, sau đó đến băng ghế trong sân ngồi xuống.
“Ba năm, thì ra giai nhân vẫn luôn ở bên…” Hắn thừa nhận, hắn không thể quên được Tần Thủy Nhu. Ba năm qua, Tần Thủy Nhu vẫn luôn yên tĩnh ở bên cạnh hắn.
Lần đầu tiên hắn quan tâm đến một cô gái như vậy. Nếu đã thế, hắn càng không thể để nàng rời xa hắn, càng không thể để cho người đàn ông khác cướp đi nàng. Suy nghĩ của Tiêu Trần rất đơn giản, nửa năm sau, hắn sẽ đích thân đến Tần gia, nói ra những gì ba năm trước chưa từng nói trước mặt Tần Thủy Nhu. Hắn sẽ lớn tiếng nói cho nàng biết, Tần Thủy Nhu nàng từ nay về sau chính là người đàn bà của Tiêu Trần hắn.
Hắn ở trong viện thứ hai ròng rã cả một ngày. Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, hắn mới quay lại Vô Trần Cư.
Nửa năm, như Tần Hằng đã nói, tất cả mọi thứ trên đời này phải dựa vào thực lực. Cho nên, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là Bách Linh Mộ Địa. Chỉ có đột phá Huyền Nguyên Cảnh bên trong Bách Linh Mộ Địa, hắn mới có khả năng bảo vệ thứ mà hắn muốn bảo vệ.
Hắn chôn sâu chuyện của Tần Thủy Nhu vào tận đáy lòng. Tiêu Trần tin tưởng rằng, không bao lâu nữa, hai người sẽ đoàn tụ. Hắn sẽ cố gắng, cố gắng mạnh lên, một đời sau đó sẽ bảo vệ người con gái ôn nhu, đáng yêu đó.
Tiêu Trần tiếp tục tiềm tu. Hắn vốn cho rằng những ngày tiếp theo sẽ là những ngày bình yên, chỉ tiếc mọi thứ không như hắn mong muốn. Đến ngày thứ ba sau khi Tần Thủy Nhu rời đi, Mạc Kiệt nôn nóng chạy vào Vô Trần Cư, vừa vào phòng đã hô to lên.
“Tiêu Trần, không xong rồi. Tiêu gia, Tiêu gia xảy ra chuyện…”
Mạc Kiệt sốt ruột vô cùng, nghe nhắc đến tên gia tộc, Tiêu Trần bước nhanh lên hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Trần… Trần Mộ Tuyết mang theo Vương Văn và mấy Chấp sự Vạn Tiên Lâu đến quận thành Lĩnh Sơn. Quân vương Lĩnh Sơn Trương Cường đã bị bọn họ giết chết. Người của Tiêu gia cũng bị bọn họ bắt hết…”
Mạc Kiệt cũng vừa mới nhận được tin tức này, lập tức chạy đến thông báo cho Tiêu Trần biết. Nghe xong, ánh mắt Tiêu Trần hiện lên sát cơ.
Lại là Trần Mộ Tuyết. Lúc trước hắn đã bỏ qua cho Trần gia một lần, bây giờ, nàng ta lại đến.
Từ miệng Mạc Kiệt, Tiêu Trần biết sự tình khẩn cấp, ngay cả Quận vương Trương Cường cũng đã bị giết. Hơn nữa, lần này Trần Mộ Tuyết có Vạn Tiên Lâu làm chỗ dựa, làm việc khẳng định càng thêm không kiêng nể ai. Đồng thời, nghe Mạc Kiệt nói, việc này còn có Võ vương của nước Lăng Phong hỗ trợ. Bây giờ, Quận vương quận Lĩnh Sơn đã đổi chủ, dẫn đến Tiêu gia mất đi sự bảo vệ.
Không nói hai lời, Tiêu Trần đi thẳng đến nơi ở của Thương Huyền. Thấy Tiêu Trần đằng đằng sát khi chạy đến, Thương Huyền nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Sư phụ, gia tộc con gặp nạn, đệ tử cần Kiếm Các trợ giúp…” Hắn không hề nói nhảm, thậm chí không để ý đến văn phong lễ tiết, cứ thế mà thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Thương Huyền nghe.
Nghe gia tộc Tiêu Trần gặp nạn, hơn nữa còn là đệ tử Vạn Tiên Lâu ra tay, Thương Huyền hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Con muốn mười Trưởng lão theo con đến nước Lăng Phong.” Tiêu Trần đáp.
Hắn không ngu ngốc một mình xông đến đó. Lần này, Trần Mộ Tuyết nhất định có chuẩn bị mà đến. Cho dù hắn đã là Tiềm Long, nhưng hắn vẫn còn chưa trưởng thành. Muốn giải quyết triệt để chuyện này, hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng Đông Kiếm Các. Dù sao, hắn muốn chuyển hóa thiên phú thành thực lực cũng phải cần thời gian.
Nghe Tiêu Trần muốn mười Trưởng lão đi theo hắn đến nước Lăng Phong, Thương Huyền không chút do dự trả lời.
“Ta sẽ để Trưởng lão ngoại môn không có việc trong người đi cùng với ngươi, đồng thời ngươi gọi Đại sư huynh Tần Hằng của ngươi đi theo luôn đi.”
Là Tiềm Long của Đông Kiếm Các, tầm quan trọng của Tiêu Trần đối với Đông Kiếm Các không cần nói cũng biết. Cho nên, đối với thỉnh cầu nho nhỏ này, Thương Huyền đương nhiên sẽ không từ chối. Nếu không phải mấy ngày nay ông đang có việc, Thương Huyền cũng muốn đến nước Lăng Phong một chuyến.
Rất nhanh, dưới lời kêu gọi của Thương Huyền, tất cả Trưởng lão ngoại môn không có nhiệm vụ trong người đều tập trung lại, tổng cộng mười tám người. Đồng thời, Tần Hằng và một đệ tử hạch tâm khác tên Chu Kỳ cũng cùng nhau xuất phát.
Đứng trước hai vợ chồng Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống, Trần Mộ Tuyết lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, đời này ta nhất định sẽ khiến Tiêu gia trả giá thật lớn.”
“Trần Mộ Tuyết, ả điên này, lần trước Trần nhi đã bỏ qua cho Trần gia ngươi một lần…” Nghe Trần Mộ Tuyết nói, Trần Kình khinh thường đáp lại.
“Ha ha, Tiêu Trần? Ngươi cho rằng bây giờ còn giống như lúc trước sao? Ta biết Tiêu Trần đã là đệ tử của Đông Kiếm Các, nhưng như vậy thì sao? Vạn Tiên Lâu không sợ Đông Kiếm Các. Cho dù Tiêu Trần hắn có đến thì như thế nào? Ta giữ lại mạng của các ngươi chính là chờ Tiêu Trần đến, sau đó giết chết tất cả người của Tiêu gia trước mặt hắn…” Trần Mộ Tuyết cất tiếng cười to.