Mục lục
Vĩnh Dạ Thần Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cả cậu cũng vậy, nhất định phải nắm thật chắc cơ hội lần này, đừng có lười biếng." Huấn luyện viên đầu trọc quay đầu lại nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm gật gật đầu: "Vâng."

Buổi chiều, huấn luyện lại diễn ra như thường lệ.

Hạ Tĩnh Tương đưa mắt nhìn Hứa Thâm bên người, lại phát hiện vẻ mặt cậu thiếu niên này vẫn như thường ngày. Bỗng nhiên cô nhớ lại những lời huấn luyện viên từng nói lúc trước. Hắn và khư thú đã sống chung trong ba tháng. . . Không cần nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối là một trải nghiệm cực kỳ bi thảm, thậm chí còn là ác mộng, nhưng dường như hắn cũng không có phản ứng quá lớn.

"Cậu đi đâu đấy?" Hạ Tĩnh Tương kêu lên.

"Tôi đi xem những người khác luyện kiếm." Hứa Thâm quay đầu, hơi nghi hoặc nói.

Hạ Tĩnh Tương chăm chú nhìn hắn một cái, sau đó nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Vừa rồi cậu cũng nghe được những lời huấn luyện viên nói rồi. Vì vậy trong ba ngày này, cậu phải thuần thục nắm giữ mở ra đóng vào Khư Nhãn. Hôm nay khư lực của cậu đã hao hết, cho nên tuyệt đối đừng tiếp tục thử luyện tập một mình nữa, chờ tới ngày mai tôi sẽ dạy cậu."

"Ừm." Hứa Thâm gật đầu.

Hạ Tĩnh Tương khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy một tia bất đắc dĩ và phiền toái, lại vẫy tay nói: "Được rồi, cậu đi đi."

Hứa Thâm khẽ gật đầu, không nói điều gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

"Thực sự không nhìn ra được, nhóc con này lại có thể sống cùng một chỗ với khư thú cấp C tới ba tháng." Sau khi Hứa Thâm rời đi, người đàn ông trung niên bên cạnh không nhịn được nói.

Trong ánh mắt đang nhìn về phía Hứa Thâm của gã mang theo đầy ngờ vực vô căn cứ, nhưng phần nhiều vẫn là kiêng kị. Huấn luyện viên không giỏi gạt người, nhưng nếu ông ấy không gạt mọi người mà chuyện này là thật, như vậy thiếu niên này. . . Có lẽ là một con ác ma khoác lớp da người.

"Hừ, đừng nghĩ nhiều nữa, quan tâm tới chuyện của cậu ta làm gì? Chúng ta luyện bản thân mình là được rồi!" Hạ Tĩnh Tương hừ lạnh nói.

Ngay lập tức, hai người kia không dám nói điều gì thêm nữa.

Thời gian trôi qua cực nhanh.

Ngày huấn luyện đầu tiên đã chấm dứt như vậy.

Trên mặt Hứa Thâm có chút mệt mỏi. Hắn cũng theo mọi người đang rời đi, trên đường Đặng Phong tiến đến đi cùng, cũng thuận tiện chúc mừng hắn một câu, đồng thời cũng dặn dò Hứa Thâm phải cẩn thận khi tham gia khảo hạch, mặt khác còn nói trên phương diện nắm giữ Khư Nhãn, nếu hắn có chỗ nào không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể đến hỏi gã...

Hệt như một người bạn bè nhiệt tình.

Hứa Thâm trở lại tòa lầu ký túc xá, sau khi nói lời từ biệt cùng Đặng Phong, hắn trở lại phòng của mình.

Vẻ mệt mỏi trên mặt hắn không phải là giả vờ, cả ngày hắn đều thời thời khắc khắc tưởng tượng thấy thức ăn của "Ma ma" lượn lờ khắp nơi trong cơ thể của mình, tới hiện giờ, hắn có cảm giác tư duy của bản thân đều có chút dại ra. Nếu không phải hương vị của những món thức ăn kia, đã làm cho hắn khắc ghi vào cốt tủy, thì đúng là hắn khó mà duy trì loại tưởng tượng này được lâu dài và liên tục như thế.

Không biết những người khác có mệt như vậy hay không. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng, sau đó khẽ lắc lắc đầu.

Hắn vừa trở lại phòng, cả người bỗng trở nên bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nằm lên giường, bắt đầu khống chế cảm giác cực nóng trong cơ thể cũng nhanh chóng yên lặng xuống.

Chờ nghỉ ngơi được nửa giờ, Hứa Thâm mới cảm thấy tinh thần của bản thân khôi phục lại một chút. Ngay lập tức, hắn xoay người ngồi dậy, lại tưởng tượng những món mỹ thực kia đang trôi lơ lửng bên trong dịch vị dạ dày của mình.

Rất nhanh, cảm giác cực nóng lại hiện ra.

Đầu tiên Hứa Thâm bắt đầu tưởng tượng món "Nước canh" kia, bắn tung tóe lên ánh mắt hắn.

Tựa như loại cảm giác cực nóng kia đã bị dẫn dắt, nó nhanh chóng ngưng tụ về phía hai mắt.

Hai mắt trở nên cực nóng, nhưng tầm mắt lại không bị ảnh hưởng, không bởi vậy mà trở nên rõ ràng hơn, cũng không sinh ra bất cứ trạng thái dị thường nào khác.

Hắn cúi đầu nhìn về phía thân thể mình, thử di chuyển luồng khư lực hiện tại ra ngoài làn da, nhưng nhìn từ hai mắt, toàn bộ làn da của hắn đều bình thường, cũng không thấy loại khư lực mà bọn họ nói.

Hứa Thâm chỉ có thể cho ra kết luận, hiện tại hắn vẫn không phát huy được năng lực "Nhìn thấy khư" của Khư Nhãn.

Nhưng mà, khi hắn soi gương, lại nhìn thấy đôi mắt của mình đã chuyển từ màu đen, trở nên hư vô, giống hệt tro tàn, mất đi tiêu điểm.

Ánh mắt này giống hệt những người khác khi mở ra Khư Nhãn.

"Chỉ có biểu hiện bề ngoài, nhưng không có năng lực 'Nhìn thấy khư' của Khư Nhãn… Chẳng lẽ bộ phận năng lực này đã bị bản thân năng lực 'Thấy' của mình bao trùm lên rồi?" Hứa Thâm có chút suy nghĩ.

Căn cứ theo kết quả thử nghiệm trước mắt, hắn cho rằng tình huống này vô cùng có khả năng xảy ra.

Cũng may, đôi mắt có thể biểu hiện ra bên ngoài, như vậy ít nhất hắn sẽ không lộ ra vẻ "Dị thường" .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK