"Trên phương diện tri thức về khư thú, cần phải chờ cậu huấn luyện xong, lúc trở lại ký túc xá hoặc khi rãnh rỗi, tự cậu hãy đi học bằng cách nhớ là được. Trên thực tế loại tri thức này cũng không nhiều, chỉ cần không phải chậm phát triển trí tuệ, chỉ cần huấn luyện chừng hai, ba tháng, về cơ bản đều nắm giữ và quen thuộc."
"Mà tình huống của cậu..." Vẻ mặt huấn luyện viên đầu trọc rất bình tĩnh nói: "Cậu đã tích lũy khư lực đến đủ, thậm chí còn là dư thừa, hôm nay trực tiếp bắt đầu huấn luyện từ cảm giác khư lực đi. Về phần thể phách, dẫu có rèn luyện thân thể bình thường như thế nào, thì tốc độ và biên độ tăng cường cũng cực kỳ có hạn, biên độ tăng trưởng tuyệt đối không bằng dung nhập một chút khư lực vào. Cho nên mục đích chủ yếu của quá trình huấn luyện thể phách, chính là khiến cho chúng ta thích ứng với lực lượng thân thể thôi."
Hứa Thâm ngoan ngoãn lắng nghe, chờ đối phương nói xong, mới hiếu kỳ hỏi: "Huấn luyện viên, Tịnh Khư Tề là cái gì?”
"Quá hai ngày nữa khi thống nhất phát xuống, cậu cũng sẽ được nhận." Huấn luyện viên đầu trọc nói: "Tình huống của những người khác không giống cậu. Bọn họ chỉ bị cuốn vào sự kiện khư thú, dù những gì trải qua cũng thực bi thảm, nhưng vẫn như cũ chỉ có thể xem như người bình thường. Sau khi mở ra Khư Nhãn, trong cơ thể sẽ có một chút xíu khư lực, nhưng lượng này quá ít, chỉ đủ để chống đỡ Khư Nhãn mở ra trong khoảng thời gian cực ngắn ngủi. Nếu muốn để khư lực tự nhiên dung nhập vào những bộ phận khác trên thân thể, lại cần lượng khư lực lớn hơn nữa, bởi vậy cần tiêm vào Tịnh Khư Tề."
"Lượng càng nhiều, cảm giác và điều khiển càng dễ."
"Mà Tịnh Khư Tề, chính là thứ để tăng lên khư lực. Thứ này cực kỳ trân quý, hiện tại các cậu còn đang trong giai đoạn người mới, cho nên trong cục đều miễn phí không ràng buộc phóng xuống một số lượng định mức cho mọi người. Nhưng chờ sau khi chuyển chính thức, thứ này sẽ được tính vào khoản thu nhập của mọi người, hoặc là khi mọi người hoàn thành một loại nhiệm vụ khẩn cấp nào đó, mới nhận được khen thưởng."
Hứa Thâm âm thầm kinh ngạc, hắn không nghĩ tới còn có bảo bối như vậy.
Hơn nữa. . . Mở Khư Nhãn lại cần khư lực để chống đỡ sao?
"Cho nên nói, cách xử lý của tôi vốn không phải nhằm vào cậu, mà là tình huống như cậu, dù có ở lại nơi này lâu thêm cũng không có chút ý nghĩa nào. Với lượng khư lực của cậu, chỉ cần một tháng có thể cảm giác điều khiển được rồi, và thứ cần phải nâng cao ở đây, chính là kinh nghiệm thực chiến." Huấn luyện viên đầu trọc lại nói.
Hứa Thâm gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Bước đầu tiên trong quá trình huấn luyện điều khiển khư lực, chính là rèn luyện mở ra đóng vào Khư Nhãn." Huấn luyện viên đầu trọc nói: "Cần phải học cách khống chế hành động này cho tốt và đủ chừng mực. Bình thường người mới vừa mở Khư Nhãn, không biết cách đóng nó lại, sẽ khiến khư lực hao hết mà ngất đi. Sau khi khư lực dung nhập vào thân thể chúng ta, nó sẽ theo liên kết cùng thân thể và tinh thần của chúng ta, cho nên lúc khư lực hao hết, thậm chí chúng ta còn suy yếu, uể oải hơn cả người bình thường nữa. Cậu có hiểu không?"
"Đã hiểu." Hứa Thâm gật đầu.
"Được rồi, vậy hiện giờ cậu hãy thử tìm kiếm cảm giác lúc mình vừa mở Khư Nhãn đi. Chờ đến lúc cậu có thể thuần thục mở ra Khư Nhãn , lại chậm rãi giữ lại loại cảm giác này, chuyển dời đến những bộ phận khác trong thân thể. Chờ đến khi cậu có thể tự do chuyển dời khư lực đến bất cứ một vị trí nào, nghĩa là cậu đã bước đầu thuần thục điều khiển nó rồi."
Hứa Thâm: ". . ."
Tìm kiếm cảm giác mở Khư Nhãn?
Hứa Thâm nghe huấn luyện viên vừa nói như vậy, bỗng nhiên hắn lại có cảm giác, dường như từ lúc mở ra đến giờ, Khư Nhãn của hắn vẫn luôn vô dụng.
Đúng là Ly tỷ đã giúp hắn "Chế tác" ra con mắt, nhưng từ thời điểm hắn dùng con mắt ấy để nhìn trộm khư cho tới bây giờ, hắn vẫn không có cảm giác khư lực trôi đi, càng không cảm thấy bất cứ điều gì khác thường cả.
Chỉ là nhìn thấy… rất bình thường thôi.
"Có nghi vấn gì sao?"
"Ách, không." Hứa Thâm không dám biểu lộ suy nghĩ của mình.
"Được, sân huấn luyện của Tiểu Hạ ở bên kia, cậu cứ qua bên đó chậm rãi luyện tập đi." Huấn luyện viên đầu trọc chỉ một chỗ sân huấn luyện.
Hứa Thâm gật gật đầu, chầm chậm chạy tới.
Hắn gãi gãi đầu có chút lúng túng khi nhìn mọi người vẫn còn đang chạy vòng quanh sân.
Dường như cũng không thể hỏi người khác về vấn đề này được.
Tuy Ly tỷ không quá đáng tin cậy, nhưng hắn lại không hề hoài nghi kỹ thuật của Ly tỷ, chắc là không biết sử dụng thôi.
Dần dần. . . Hứa Thâm lại rơi vào trầm tư và hồi tưởng.
Ở thời điểm mở ra Khư Nhãn, hắn có cảm giác cả người khô nóng sôi trào, đó hẳn là khư lực. Mà cuối cùng loại lực lượng ấy lại trôi thẳng về phía hai mắt của hắn. . . Chẳng lẽ loại cảm giác kia chính là điều động khư lực?
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, mỗi lần hắn ăn ba bữa cơm cùng với hoa quả mà “Ma ma” chuẩn bị cho hắn, trong cơ thể đều sẽ có một chút cảm giác nóng rực. . .
Loại nóng rực này, rất giống khi mở Khư Nhãn.