Bốn người nhanh chóng đi tới gần, bọn họ lo lắng cô bé kia đang giả chết, bởi vậy tiến tới gần cực kỳ chậm rãi, cẩn thận.
Một người cầm đầu sử dụng binh khí là trường thương, gã đi tới, đẩy thân thể cô bé ra, lập tức nhìn thấy, vết thương trí mệnh đến từ vị trí trái tim nơi lồng ngực, ở đó có lỗ thủng khá lớn.
"Là một kích tất sát. . ." Mấy người đều thấy rõ, rồi đều nhẹ nhàng hít vào một hơi thật sâu, có cảm giác lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
Chẳng lẽ con khư thú này đã gặp phải một vị trảm khư giả cấp đội trưởng rồi?
Vậy thì nó quá xui xẻo . . .
Nhưng mà, ai bảo nó ham chơi, lén lút trốn ra tận ngoài này chứ?
Một cô bé nên ngoan ngoãn nghe lời ở nhà đợi mới đúng nha. . .
Mấy người này liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn nhìn bốn phía, mới phát hiện xung quanh không hề có dấu vết chiến đấu quá kịch liệt, hơn nữa vết thương trí mạng khiến khư thú nọ chết đi chính là một đòn xỏ xuyên qua ngực.
Thật hiển nhiên, đây là một hồi chiến đấu với lực lượng chênh lệch rất xa.
"Chết tiệt, chúng ta trở về lại không dễ bàn giao đây." Một thanh niên có chút tức giận, dùng chân dẫm nát đầu cô bé, di qua di lại một hồi: "Vì sao mày lại không nghe lời như vậy? Không nghe lời như vậy, không nên chạy loạn khắp nơi chứ?"
Người bên cạnh chẳng hề ngăn lại, một người khác lại nhíu mày nói: "Hẳn là nó vừa vặn gặp được tay đội trưởng trong nhóm đội viên chính thức của cục Khư Bí kia, sau đó bị đối phương xử lý rồi?"
"Kỳ quái, nếu là đội trưởng nọ làm, vì sao bọn họ lại phải tản ra chứ? Chẳng lẽ đám người đó cũng gặp được một con khư khác càng đáng sợ hơn?" Tên còn lại nghi hoặc nói.
"Không biết, chúng ta cứ mang thi thể của nó về, lại nói sau. Lúc trở về, để cho người trong hội qua điều tra một chút xem rút cuộc là ai đã chấp hành nhiệm vụ trảm khư tại khu vực này. Lúc ấy, chúng ta sẽ biết chuyện gì đã xảy ra thôi." Người đàn ông trung niên cầm đầu nói.
Gã nắm bả vai cô bé, nhấc nó lên rồi đưa mắt nhìn tên còn lại: "Hỗ trợ nâng một chút."
"Vì sao tôi lại phải nâng chân của nó chứ. . ." Tên còn lại than thở, nhưng vẫn ngoan ngoãn qua hỗ trợ.
. . .
. . .
Hứa Thâm từ sườn một con đường khác, đi dọc theo đoạn đường ray đan xen chằng chịt trên mặt đất, về tới khu vực phụ cận lầu nhỏ mà lúc trước bọn họ vừa tổ chức săn bắn con khư thú cấp E kia.
Những chiếc tàu hỏa màu xanh chạy vù vù qua ven đường, bên trên chở đầy những vụ dân đang đi làm. Trên đường, còn có thể nhìn thấy một vài vụ dân lần theo Đạo Manh tác đi lại trên đường, lướt sát qua bên cạnh Hứa Thâm.
Vụ dân là lao động thuộc tầng dưới chót của thành Bạch Nghĩ, bọn họ không thể nhìn thấy, cho nên cũng không thể đảm nhiệm những loại công tác lương cao khác, chỉ có thể làm những chuyện đơn giản nhất cũng là mệt nhất.
Và bình thường vụ dân còn có thể bị gọi là "Lao súc" (kết hợp giữa hai từ lao động và súc vật).
Hứa Thâm nhìn những vụ dân không có mắt này, bỗng nhiên lại nghĩ tới bản thân mình trước khi “Thấy”. Hắn cũng giống như bọn họ, phải lần theo Đạo Manh tác thăm dò, tiến tới nơi làm việc.
Có lẽ khi ấy, bên người hắn cũng có trảm khư giả từng lướt qua, thậm chí trong tay bọn họ còn cầm theo xác chết của khư thú dữ tợn. . .
"Có lẽ không nhìn thấy, cũng không phải chuyện xấu. . ." Trong lòng Hứa Thâm thầm nghĩ.
Ngay khi Hứa Thâm quay trở lại phụ cận tòa lầu nhỏ kia, hắn không trực tiếp đi tới, làm như vậy có vẻ rất rêu rao, một khi bị người ta biết được cô bé ấy đã tử vong, như vậy hành vi "Nghênh ngang" của hắn chẳng khác nào không đánh đã khai.
Nghĩ vậy cho nên Hứa Thâm lập tức trốn trong bóng tối của một gian lầu nhỏ khác, yên tĩnh quan sát và chờ đợi, đương nhiên, trên người lộ ra dáng vẻ cực kỳ khiếp đảm.
Hơn mười phút sau, bất chợt có hai luồng âm thanh vù vù lao nhanh đến.
Hai chiếc xe vũ trang màu đen xông vào tòa lầu nhỏ phía trước, từ trong xe có năm người nhảy xuống, đang hướng ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh.
"Ở bên cạnh."
Mà lúc này, bên trong một tòa lầu nhỏ khác có bóng dáng đi ra, đúng là Lưu Phong lúc trước đã dẫn dắt cô bé rời đi.
Nhìn qua gã có chút chật vật, trên cánh tay còn có một miệng vết thương cực sâu. Hứa Thâm liếc mắt một cái nhận ra, là vết thương do lưỡi hái trên tay cô bé kia chém xuống.
Rất nhanh, năm người ấy đã hoàn thành giao tiếp tin tức cùng Lưu Phong. Lúc này, thanh niên tên "Từ ca" kia cũng xuất hiện ở phía xa xa, bên người gã còn có Kỳ Thiên Minh.
"Những người khác đâu?" Lưu Phong chỉ nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt khẽ biến.
Lúc trước khi cả nhóm phân tán, gã chịu trách nhiệm dẫn dắt con khư thú cấp D kia rời đi, bản thân suýt chút nữa đã bị nó đuổi theo giết chết, cũng may ở thời điểm nguy cơ, có người đi tới làm con khư kia sợ quá chạy mất.
Nếu sau khi con khư kia chạy trốn, nó lại chuyển hướng qua đuổi giết những người khác, phỏng chừng kết cục chính là đoàn diệt. . .