Nói về lần đầu tiên Hứa Thâm nhìn thấy khư, đó là buổi sáng của ba tháng trước.
Hắn vẫn rời giường như thường ngày, và đi vào phòng khách, ăn bữa sáng được ma ma bưng lên.
Nhưng bữa sáng hôm đó mềm mềm ẩm ướt lại mang theo một chút mùi vị nhàn nhạt. Hứa Thâm hỏi ma ma đây là cái gì, và nhận được đáp án là dâu tây tươi.
Dù trong lòng hắn cảm thấy vô cùng quái dị và nghi hoặc, nhưng vốn dĩ luôn tín nhiệm ma ma vô điều kiện, cho nên Hứa Thâm vẫn cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu mà ăn xuống, dù sao, hắn chỉ nghe nói tới dâu tây, chứ chưa bao giờ được ăn nó.
Với những vụ dân vốn sinh hoạt tại tầng đáy xã hội như hắn, hoa quả là một thứ cực xa xỉ, sang quý.
Bình thường chỉ những đại nhân vật kia mới có thể tùy ý hưởng dụng . . .
Hứa Thâm ôm đầy chờ mong và hưng phấn, thật cẩn thận thưởng thức thứ đồ ăn này, thế nhưng thứ hắn nhận lại chính là mùi vị đắng chát và hôi thối không thể tả. Nhất là lúc cắn xuống, loại dịch thể tanh hôi bùng nổ trong nháy mắt, lập tức tràn ngập trong khoang miệng, lấp đầy khoảng trống giữa môi và răng hắn.
Một khắc kia, lần đầu tiên trong đời, hắn mất đi khát vọng hướng tới cuộc sống của những đại nhân vật ấy.
Hứa Thâm rất buồn nôn nhưng cân nhắc đến độ đắt giá của dâu tây, cuối cùng hắn cũng cố nén dục vọng muốn nôn mửa trong lòng, thay vào đó là gian nan nuốt xuống.
Nhưng rất nhanh một loại cảm giác khô nóng, từ tràng đạo (bao gồm ruột non, ruột già và trực tràng), từ dịch dạ dày dũng mãnh quay ngược trở lại, muốn lao ra ngoài. Chúng một mực kéo dài nhưu vậy, lại theo trái tim bơm máu đi, dần dần lan tràn ra toàn thân, tới phần cuối cùng của tứ chi.
Lúc ấy, hắn chỉ nghĩ rằng, đó chính là cảm thụ bình thường lúc ăn dâu tây.
Nhưng ngay sau đó, kỳ tích đã xảy ra.
Khoảng hư vô trong cảm thụ hàng năm của hắn lại mơ hồ xuất hiện ánh sáng.
Thứ ánh sáng kia càng ngày càng rõ ràng.
Hứa Thâm khiếp sợ phát hiện, bản thân mình lại có thể "Thấy" .
Và một lần kia, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn hối hận vì bản thân mình lại có thể thấy.
Bởi vì "Ma ma" trước mắt hắn, có dáng vẻ cực kỳ dữ tợn xấu xí, vẻ bề ngoài của Dục Ma Cơ nọ đủ để khiến kẻ khác nằm mơ thấy ác mộng.
Mà trái dâu tây vẫn còn lại trên bàn ăn của hắn, thứ cực kỳ tròn trịa kia… Hứa Thâm cũng không biết nên hình dung về nó như thế nào, nhưng hắn biết nó chắc chắn không phải là một loại trái cây ăn được, mà là một cục máu thịt!
Mãi cho đến sau này, khi hắn "Thấy" vị trí giữa mũi và đường chân tóc của ma ma, nơi bị người ta gọi là "Con mắt" ấy. Hắn mới nhận ra, con mắt này. . . có chút tương tự với cục thịt đang đặt trên bàn ăn của hắn.
Và cũng đến lúc này hắn mới hiểu, rút cuộc thứ gọi là ‘Dâu tây tươi’ mà hắn vừa ăn kia là cái gì.
Dù là lần đầu tiên trông thấy, nhưng đương nhiên Hứa Thâm sẽ không coi Dục Ma Cơ kia là ma ma chân chính của mình.
Bởi vì hắn biết được "Dáng vẻ" đại khái của ma ma mình. Hoặc là nói, hắn biết dáng người và hình thể của ma ma, sẽ tương tự với bản thân hắn.
Mặc dù trời sinh là người mù, nhưng lại không có nghĩa rằng hắn chẳng có chút kiến thức nào, huống chi ngoại hình của thứ trước mắt . . . Tuy đây chỉ là lần đầu tiên hắn "Thấy" thế giới này, thậm chí còn chưa có phán đoán và nhận thức về màu sắc của thế giới này, nhưng lại có thể cảm nhận được sự sợ hãi toát lên từ đáy lòng khi nhìn ngoại hình đáng sợ kia!
Nhưng điều đầu tiên hắn làm lại không phải kêu to lên.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng.
Cũng có lẽ hai sự kiện "Thấy" và "Ma ma" cùng một lúc mãnh liệt đánh sâu vào tiềm thức của hắn, khiến cho hắn lập tức rơi vào trong im lặng lâu dài.
Chờ đến lúc hắn lấy lại được bình tĩnh, bỗng dưng hắn phát hiện bản thân đã có thể khắc chế được cảm xúc của chính mình. Vì thế hắn cố nén sợ hãi, thật cẩn thận bắt đầu quan sát thế giới chân thật mà lần đầu tiên mình được "Thấy". . .
Lại sau đó, hắn thấy được ma ma chân chính của mình, đã qua đời.
Cũng có nghĩa là ngôi nhà này đã bị quái vật xâm chiếm.
Từ đó về sau, mỗi một ngày trôi qua, con quái vật ấy đều sẽ mang đến một chút "Món ăn" mới mẻ cho hắn làm bữa sáng, cơm trưa, bữa tối, ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện một chút "Hoa quả" và "Đồ ăn vặt" .
"Ma ma" nói hắn đang trong thời kỳ phát triển thể chất, cần phải ăn một ngày ba bữa.
Hứa Thâm muốn nói, hắn không nhất định phải cao lớn. . .
Nhưng hắn không dám từ chối, chính xác hơn là không dám chọc giận "Ma ma".
Hắn từng thử kháng cự, nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh "Ma ma" phẫn nộ bò khắp chung quanh nhà, trên vách tường, trên trần nhà, trên phòng ngủ, nơi nơi đều va chạm, đập phá… Hắn lập tức cảm thấy sợ hãi, sợ dưới cơn giận dữ kia, đối phương sẽ tát thẳng lên người mình.
Hắn cảm giác thân thể nhỏ bé của mình, chưa chắc đã thừa nhận nổi một cái tát đập nứt vách tường kia.
Vì thế tiếp theo, đó là quãng thời gian nuôi nấng toàn bằng hình thức dinh dưỡng ấy và cách ly với bên ngoài trong ròng rã ba tháng trời . . .