Bác sĩ nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt của Lục Dương, chậm rãi nói, “Tôi có thể hẹn giờ cho anh, lát nữa y tá sẽ tới thông báo.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Lục Dương không quên hỏi thêm, “Cho tôi hỏi kiểm tra như vậy có cần chuẩn bị gì trước không?”
“Trước ngày kiểm tra thì ăn uống thanh đạm một chút, không được uống rượu, không được ăn hải sản, đồ ăn cay nóng, nội tạng động vật, tránh vận động mạnh,… Vào ngày kiểm tra nhớ để bụng đói.”
“Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Trương Mẫn Nhi nghe được tiếng động của Lục Dương ở bên ngoài, cô nhanh chóng nghiêng đầu lại, dùng chăn che kín mít người.
Lục Dương trở vào phòng nhìn thấy cái bọc như cái kén nhỏ ở trên giường, chỉ lộ được đỉnh đầu xinh xắn ra bên ngoài, bộ dạng giấu đầu lòi đuôi nom có chút buồn cười.
“Bé ngoan, làm sao vậy? Không thấy nóng à?” Lục Dương tiến đến ngồi xuống bên mép giường, trên mặt hiện rõ ý cười sủng nịch, “Chẳng phải ban nãy em bảo trên người toàn mồ hôi sao? Cứ trốn mãi trong chăn như vậy mùi càng nồng hơn đó.”
Da mặt mỏng của Trương Mẫn Nhi đương nhiên không chịu nổi những lời trêu ghẹo như vậy của hắn, dần dần ửng hồng như quả cà chua chín mọng, cô cắn răng muốn đuổi người, “Sao anh không biến đi?!”
Trương Mẫn Nhi mới hạ sốt, sức khỏe vẫn còn rất yếu. Lục Dương đã quá quen thuộc với bộ dạng trong ngoài bất nhất này của cô, tự giác thu dọn chai truyền rỗng, “Rồi rồi, đừng giận nữa mà. Bây giờ em có đói bụng không? Hay anh đi mua cháo cho em ăn nhé?”
“Dẹp đi, tôi không đói.” Trương Mẫn Nhi nhắm mắt, nghiêng đầu sang bên kia, cô không muốn hắn nhìn trong lúc cô đang ngủ.
“Hửm? Thế thôi, đợi chiều rồi anh mua cho em sau vậy.” Lục Dương vén chăn đắp ngang bụng cho cô, sau đó cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nụ hôn ngắn ngủi trong chớp mắt, “Bây giờ anh phải lên công ty, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chiều anh lại tới.”
Trương Mẫn Nhi tuy không nói, nhưng Lục Dương biết cô đã nghe rồi.
Lục Dương cảm thấy dáng vẻ bị ốm của Trương Mẫn Nhi thật đáng yêu, không còn lạnh lùng ương bướng, mà trở nên mềm mại như một bé mèo ngoan, cái gì cũng muốn dựa vào hắn. Bất quá Trương Mẫn Nhi như này sẽ rất khó thấy nữa, đợi đến khi cô khỏe rồi, kiểu nào cũng sẽ trở về với con người cố chấp khó chiều như mọi ngày.
Đợi đến khi Lục Dương rời khỏi phòng, trái tim nãy giờ cứ đập thình thịch, thình thịch của Trương Mẫn Nhi mới có thể trở về trạng thái bình thường, bởi vì nó không cần phải tìm cách trốn tránh với sự dịu dàng nuông chiều của người kia nữa.
Lục Dương nhanh chóng đến công ty, Lý Kiệt đang ngồi bắt chéo chân cầm hộp cơm tấm ăn đến ngấu nghiến, bộ dáng như quỷ chết đói, hoàn toàn trái ngược với hình tượng nam thần phong lưu hằng ngày.
Lục Dương nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy cùng cặp mắt đen thui do nhiều ngày chưa ngủ của Lý Kiệt cảm thấy có chút áy náy, chỉ vào bộ sa-lông thường dùng để tiếp khách đề nghị, “Ra kia ngồi nói chuyện.”
“Sao không nhờ dì giúp việc nhà mày nấu rồi mang lên, ăn bờ ăn bụi như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.” Lục Dương đột nhiên cảm thấy những tháng ngày làm cẩu độc thân của Lý Kiệt thực khổ cực.
“Thôi, em xin kiếu. Em nào có sung sướng như Lục thiếu, vừa ôm được mỹ nữ vừa tận hưởng những ngày tháng ngọt ngào như người yêu.” Lý Kiệt khinh bỉ nói móc Lục Dương.
“Hửm? Tao nhớ tao đâu có cấm mày đi tìm phụ nữ, công ty cũng không hề cấm yêu đương giữa nhân viên bao giờ.” Lục Dương nhíu mày, hỏi vặn lại.
“Chậc, mày không hiểu hay giả bộ không hiểu vậy?” Lý Kiệt vét nốt những hạt cơm còn sót lại, chép miệng than thở, “Là ai cứ hai ba bữa là tự ý nghỉ không thèm tới công ty? Là ai cứ dồn hết việc lớn nhỏ cho tao làm? Mày thử suy nghĩ lại coi.”
“Gì? Chẳng phải ngoài mày ra vẫn còn rất nhiều nhân viên đấy sao? Mày đừng nói với tao công ty sắp phá sản rồi đấy nhé?” Lục Dương nhanh chóng phản bác.
“Ừ, đúng rồi, vì mày mà công ty này sắp phá sản tới nơi rồi đấy.” Lý Kiệt thu dọn rác trên bàn rồi vứt vào sọt rác, sau đó lấy bản kế hoạch với công ty dược mỹ phẩm lần trước ném qua cho Lục Dương, “Con mẹ nó, bố mày tuần nay không ăn không ngủ, sứt đầu mẻ trán lập ra bản kế hoạch này, vậy mà ông giám giám đốc già khú đế bên đó lại trở mặt lại đi hợp tác với Lưu thị.”
Lý Kiệt tức đến đỡ trán, hết vò tóc rồi lại đụng tay đụng chân đến đồ đạc bên cạnh, “Con mẹ nó chứ, mày nói thử xem sao tự dưng lại xuất hiện một Lưu thị rảnh rỗi sinh nông nỗi cản đường chúng ta vậy?”
“Mày còn nhớ cái người hôm nọ cùng ăn cơm với Mẫn Nhi không?” Tiếng nói Lục Dương sắc bén truyền đến, làm cho Lý Kiệt căng thẳng đến đổ cả mồ hôi.
“Nhớ thì nhớ, mà sao đột nhiên mày lại nhắc đến chuyện đó?”
“Cậu ta là sinh viên thực tập ở bệnh viện chỗ Mẫn Nhi đang làm, tên là Lưu Việt.” Lục Dương ngừng một chút, lại nói tiếp, “Sau đó tao tra ra được, phát hiện Lưu Việt chính là con trai út của Lưu gia.”
Nghe Lục Dương nói xong, Lý Kiệt đại khái đã hiểu tại sao Lưu thị ra tay với kế hoạch hợp tác với công ty dược mỹ phẩm kia rồi, chính là vì Trương Mẫn Nhi, cho nên mới muốn chơi bên đây một vố.
“Mày định thế nào?” Lý Kiệt biết với tính cách của Lục Dương tuyệt đối sẽ không nuốt được cục tức này.
“Tạm nghỉ ngơi một thời gian.”
Danh Sách Chương: