Vết thương trên tay Trương Mẫn Nhi đã sớm lành, mặc dù để lại vết sẹo kém thẩm mỹ nhưng cô cũng không mấy để tâm.
Sớm trở lại bệnh viện, có không ít người quan tâm hỏi han đến tình trạng sức khỏe của cô, có thể thấy rằng chuyện vừa rồi xảy ra với Khải Hoàn đã bị lan truyền khắp bệnh viện, không ai lại không biết cô cùng y tá Vu xém chút nữa là bị người ta “thịt”.
Mới không đi làm có mấy ngày mà lịch trình ca mổ đã chất đống, Trương Mẫn Nhi ngồi xuống, còn chưa kịp thở ra, đã nghe thấy tiếng người gõ cửa.
“Xin mời vào.”
Lưu Việt đã mấy ngày không gặp Trương Mẫn Nhi, trong lòng vô cùng kích động, phấn khởi chào hỏi, “Bác sĩ Trương, cuối cùng chị đã trở lại rồi.”
Trương Mẫn Nhi thân là người hướng dẫn cho thực tập sinh cảm thấy rất có lỗi với Lưu Việt, “Xin lỗi cậu nhé, vì chuyện cá nhân của tôi mà lại làm ảnh hưởng đến việc thực tập của cậu.”
“À, không sao đâu ạ.” Lưu Việt lắc đầu nguầy nguậy, ngại ngùng gãi đầu hỏi, “Không biết tay chị đã đỡ hơn chưa ạ?”
Trương Mẫn Nhi vén ống tay áo lên để lộ cánh tay trắng nõn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vết sẹo nhỏ đo đỏ gần cổ tay, “Tôi không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Lưu Việt biết thế nào gọi là bất lực, người thầm thương trộm nhớ đang ở trước mặt nhưng cậu lại chẳng thể an ủi, cũng chẳng thể tiến tới ôm lấy người ấy, việc duy nhất có thể làm chính là đứng từ xa nhìn mà thôi.
Rốt cuộc Lưu Việt đã hiểu thế nào là loại tình cảm chỉ có thể giữ ở trong lòng, khoảng cách giữa hai người chính là xa vời vợi không thể với tới.
“Bác sĩ Trương, lần trước chị nợ em một bữa cơm, lần này có thể không?”
Trương Mẫn Nhi định từ chối, nhưng nhớ ra cô có hứa với cậu thật, đành gật đầu đáp ứng.
“Được.” Trương Mẫn Nhi mỉm cười dịu dàng nói với Lưu Việt, “Đã hứa không thể nuốt lời, cậu chọn chỗ đi, tôi không kén ăn.”
Lưu Việt cảm giác như được ban ơn, suốt một buổi sáng làm việc lúc nào cũng cười tủm tỉm thích thú, ngay cả y tá Vu đứng bên cạnh cũng không nhịn được tò mò hỏi, “Sao vậy? Bộ mới trúng vé số hả?”
Lưu Việt chẳng giận mà còn đón ý hùa theo, “Đúng rồi đó chị Vu, em vừa trúng giải khuyến khích đó!”
Y tá Vu nhìn điệu cười ngớ ngẩn của Lưu Việt có chút quan ngại, cho rằng việc làm thực tập sinh quá áp lực khiến cậu tẩu hỏa nhập ma lúc nào không hay.
Đến giờ nghỉ trưa, bác sĩ Trương được mệnh danh là kẻ cuồng công việc vậy mà lại đúng giờ đi cùng Lưu Việt tới nhà ăn. Trương Mẫn Nhi vốn không thích chốn đông người, tuy đi làm cũng lâu rồi nhưng cô rất ít khi cùng đồng nghiệp ăn chung một bữa cơm, càng không muốn tiếp xúc nói chuyện với mọi người.
Trương Mẫn Nhi giống như một con sói cô độc, đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, chỉ làm những công việc được giao, càng không thích nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
Ban đầu các đồng nghiệp mời Trương Mẫn Nhi đi ăn cùng, nhưng đều bị cô thẳng thừng từ chối, thành ra các nhân viên trong bệnh viện đều biết, ngoài công việc ra bác sĩ Trương sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động ngoài lề nào khác.
Lục Dương cùng Lý Kiệt vừa đi trao đổi với đối tác về, vừa lúc ghé ngang hiệu thuốc, hắn liền muốn vào tìm thử xem có thuốc mờ sẹo không.
“Mày bị ốm hả?” Lý Kiệt thắc mắc hỏi.
“Không, tao tìm mua thuốc mờ sẹo.” Lục Dương lia mắt nhìn tủ kính trưng bày vô số thứ thuốc, hoang mang không biết đâu mà lần đành hỏi người bán thuốc, “Cho hỏi loại thuốc nào làm mờ sẹo tốt nhất?”
“Mày mua cho bác sĩ Trương hả?” Lý Kiệt trố mắt ngạc nhiên, không ngờ Lục Dương còn quan tâm Trương Mẫn Nhi đến như vậy.
“Ừ.” Giọng nói dịu dàng mang đầy sự quan tâm, “Em ấy là con gái, để lại sẹo không được hay cho lắm.”
“Mày…” Lý Kiệt cạn lời.
“Làm sao? Mày có ý kiến?” Lục Dương nhướn mày.
“Không phải.” Lý Kiệt liếc nhìn thằng bạn tốt một hồi, rốt cuộc không chịu được, đành thở dài hỏi, “Mày nói tao nghe thử xem nếu hồi đó mày chịu theo đuổi Hiểu Minh như cách mày theo đuổi bác sĩ Trương bây giờ, phải chăng hai đứa mày đã sớm ở bên nhau?”
“Trương Hiểu Minh chỉ yêu duy nhất một Vương Thành Luân mà thôi.” Lục Dương lắc đầu đáp.
“Chứ người trong lòng bác sĩ Trương cũng chỉ có một Vương Thành Luân thôi mà?” Lý Kiệt tiếp tục phản bác, “Mày chỉ cần để hai người họ thành một cặp là được rồi.”
Lục Dương khẽ nhíu mày, mở miệng rồi lại ngậm miệng không nói, một lúc sau mới trả lời, “Chuyện đó không được.”
“Ồ, vậy sao?” Lý Kiệt đầy thâm ý bĩu môi nhìn về phía Lục Dương.
Lục Dương cảm thấy khó chịu khi bị Lý Kiệt nhìn bằng ánh mắt đó, hắn vội đẩy Lý Kiệt ra ngoài, không quên nhắc nhở, “Mày ở đây đợi đi, tao tự vào mua là được rồi.”
Đối với Lý Kiệt, rõ ràng tình cảm mà Lục Dương dành cho Hiểu Minh chỉ là tình anh em thân thiết, một thứ tình cảm hoàn toàn khác biệt so với tình yêu.
Lục Dương không quên được Trương Hiểu Minh, chính là bởi vì hắn đã quen với việc Trương Hiểu Minh lúc nào cũng lon ton đi theo sau, khác với tình bạn càng giống với tình thân hơn, có cảm giác xem cậu như đứa em trai ruột vậy.
Danh Sách Chương: