• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ to lớn thâm nhập vào động nhỏ chặt khít không một khe hở, hai chân của Trương Mẫn Nhi bị ép phải tách ra, khiến đối phương ngày càng mạnh mẽ công chiếm hơn. Đầu nấm nhắm vào chỗ sâu nhất hung hăng cắm ra lại cắm vào không thương tiếc, thân thể dần nổi lên cảm giác ngứa ngáy khác lạ.

Trương Mẫn Nhi kịch liệt giãy giụa muốn thoát khỏi, hai tay liên tiếp đánh vào lồng ngực rắn chắc của đối phương, hét lên trong vô vọng, “Buông ra! Không được… không chịu nổi…”

Trương Mẫn Nhi bấy giờ chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, không thể để Lục Dương bắn vào trong. Sau cái đêm bất đắc dĩ hôm ấy, thứ của hắn lưu lại trong người khiến cô đau bụng suốt mấy ngày. Tuy đã được mang tới bệnh viện kịp thời, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chấn thương tâm lý. Cô có thể nằm dưới thân của hắn, nhưng tuyệt đối không thể để tên đàn ông hung hãn này lưu lại thứ trắng đục kia vào bên trong được nữa.

Lục Dương nhìn biểu cảm vừa kháng cự vừa lo sợ của Trương Mẫn Nhi, người này thà bị hắn chà đạp dưới thân cũng không muốn tiếp nhận hạt giống quý giá của hắn. Sự thật nực cười này khiến lòng tự tôn của một thằng đàn ông như hắn bị khinh rẻ, hắn vốn cho rằng cô đã sớm tiếp nhận tình cảm của hắn, thế nhưng đây chẳng qua chỉ là sự đầu hàng tạm thời của cô mà thôi.

“Em không muốn tôi bắn vào.” Không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định chắc nịch, không hề có chút nghi ngờ nào.

Trương Mẫn Nhi cắn chặt môi đến bật máu, biểu cảm vừa xấu hổ vì bị nói trúng tim đen, vừa sợ hãi hắn sẽ thực sự sẽ bắn vào. Trong hoàn cảnh lúng túng này mọi cử động tiếp theo đều bị đình trệ.

Lục Dương không để ý đến chống cự nho nhỏ của Trương Mẫn Nhi, hai tay cố định vòng eo mảnh khảnh, vật thể to lớn bên dưới nóng rực liên tục ma sát vào trong động nhỏ mềm mại. Mặc cô có giãy giụa kịch liệt đến cách mấy thì trong mắt của hắn cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi. Động nhỏ nóng ướt bị vật to lớn ép buộc mở ra, cảm giác trướng đau dưới bụng khiến hô hấp của cô dồn dập.

Trương Mẫn Nhi há miệng hít từng ngụm khí lớn, thân thể ngon miệng đều bị hắn xâm chiếm nuốt trọn.

“Mẫn Nhi, động nhỏ của em kẹp chết anh rồi…” Lục Dương gọi tên thân mật của cô, vừa ôn nhu vừa ngọt ngào.

Trương Mẫn Nhi khó chịu miễn cưỡng bám chặt lấy lưng của Lục Dương, từng ngón tay cong lại, móng tay cấu chặt vào da thịt rắn chắc của hắn, tạo thành từng vệt dài rướm đầy máu.

Tuy đau đớn nhưng mang lại khoái cảm to lớn, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ rướm máu của cô, thứ to lớn bên dưới đột ngột rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào.

Động nhỏ bị một trận tàn phá kịch liệt khiến đôi mắt xinh đẹp của cô nhíu chặt lại, hai tròng mắt mờ mịt như được phủ thêm tầng hơi nước.

Lục Dương cảm thấy dáng vẻ của Trương Mẫn Nhi khi chìm đắm trong tình dục cực kỳ xinh đẹp cùng quyến rũ. Gương mặt đỏ bừng của cô càng làm cho hắn sung sức, dường như nội tâm cường đại từ trước đến nay đều bị những thanh âm rên rỉ xé rách, hướng về phía đáy lòng hô to khiến hắn càng muốn dùng lực xé nát đi lớp mặt nạ lạnh lùng của đối phương. Hắn muốn cô phải quên đi gã đàn ông kia, muốn biến cô hoàn toàn trở thành người của hắn.

Khi những hạt giống quý giá lấp đầy động nhỏ hẹp của Trương Mẫn Nhi, trong lòng Lục Dương chợt sinh ra khoái cảm mới mẻ vô cùng, tựa như một kẻ lang thang lênh đênh trên biển cuối cùng cũng tìm được bến đỗ thuộc về.

Tình dục nóng bỏng triền miên trôi qua, Lục Dương vô cùng cẩn thận bế cô vào phòng tắm để vệ sinh thân thể, cũng như lôi thứ trắng đục kia ra ngoài.

Trong suốt quá trình này, Trương Mẫn Nhi cũng không phải ngủ say, nhưng cả người đã sớm mệt mỏi rã rời, nhấc ngón tay lên còn không nổi chứ nói gì đến việc mắng chửi tên ma đầu sắc lang kia.

Tư thế ngủ của cô rất xấu, cong lưng cuộn mình thành một cục giống như chú mèo trắng rụt cổ tự bảo vệ bản thân khỏi những thứ xấu xa bên ngoài.

Lục Dương ôm lấy eo đối phương từ phía sau, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, hạ mắt liền nhìn thấy được những dấu hôn cùng vết cắn của hắn được phủ đầy trên lưng của cô.

Đôi mắt của hắn chăm chú nhìn tấm lưng gầy kia, hai phiến môi mỏng hôn lên từng vết cắn. Trương Mẫn Nhi nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được trên lưng có hơi nhói, ban đầu khẽ nhăn mi, nhưng sau đó không thể chịu nổi đẩy mặt hắn ra, giọng ngái ngủ, “Để yên cho tôi ngủ…”

Lục Dương không biết từ lúc nào đã luồn tay vào áo ngủ của cô, vân vê hai *** *** *** trước ngực, khóe môi bất giác cong lên, không kìm chế được hôn chụt một phát vào bên má, “Ngủ ngon.”

Tối đó Trương Mẫn Nhi ngủ rất ngon, phải nói là giấc ngủ ngon nhất từ trước tới giờ, không hề có cơn ác mộng nào tới quấy nhiễu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK