• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau, Triệu Lộ Dung giống như chưa từng xuất hiện, nhưng điều này cũng không khiến cho Trương Mẫn Nhi yên tâm. Cô biết bà ta đang ở một nơi nào đó âm thầm quan sát cô, chờ thời cơ thích hợp để tiện ra tay.

Không ngoài dự đoán, Triệu Lô Dung tìm được việc làm ở một quán ăn gần bệnh viện. Bà ta cũng sắp năm mươi, đã không thể làm ở chốn đèn đỏ, hơn nữa bà ta đã từng ở tù thế nên cũng không thể tìm được công việc nào tốt hơn.

Triệu Lộ Dung chỉ cần nghĩ đến việc bà ta thảm như ngày hôm nay chính là vì Trương Mẫn Nhi, oán hận của bà ta dành cho cô ngày càng sâu đậm. Sau mấy ngày quan sát, bà ta phát hiện mỗi ngày tan ca sẽ có một người đàn ông ăn vận chỉnh tề đến đón cô. Không cần đoán cũng biết, người đàn ông này chính là người đã kết hôn với cô.

Người đàn ông này đối xử rất tốt với Trương Mẫn Nhi, luôn nắm chặt tay cô, khoác áo cho cô, sau khi lên xe còn âu yếm cô. Đây đều là cuộc sống mà Triệu Lộ Dung cả đời mong muốn mà không có được.

Đứa con gái đó đã hủy hoại cuộc đời của bà ta, vậy mà hôm nay lại có sự nghiệp thành công, nhà bự, xe sang và còn có cả một người chồng tử tế. Điều này không phải quá nực cười sao? Trương Mẫn Nhi là cái thá gì chứ?

Triệu Lộ Dung nhìn chằm chằm người đàn ông kia, nghiền ngẫm suy nghĩ.

Một buổi sáng nọ sau khi Trương Mẫn Nhi đã xuống xe, Triệu Lộ Dung gọi một chiếc taxi bám đuôi theo xe của hắn đến công ty. Bà ta nghe ngóng được từ nhân viên trong công ty rằng người đàn ông ấy tên là Lục Dương.

Lục Dương đến công ty, Lý Kiệt đã ném một phong bì chuyển phát nhanh lên bàn hắn, “Cầm lấy, có người gửi cho mày!”

“Của tao á?” Lục Dương có hơi ngạc nhiên.

“Chứ còn của ai, tên người nhận là Lục Dương kìa.” Lý Kiệt cầm phong bì lên phẩy phẩy, “Nhẹ thế này có lẽ là tài liệu gì đó.”

Lục Dương đầy nghi ngờ mở phong bì ra, bên trong ngoại trừ một bài báo đã được cắt xén cùng chẳng còn gì khác, nhìn thế nào cũng giống như có người cố ý đùa bỡn. Bài báo ố vàng vừa nhăn nhúm vừa dơ bẩn, Lục Dương nhìn chằm chằm một hồi lâu mới đại khái đọc được nội dung. Trên báo là một vụ án giết người từ hai mươi năm trước, hung thủ đã bị cảnh sát bắt, là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.

“Cái gì vậy?” Lý Kiệt nhìn một chút, mãi mới nhìn rõ được Lục Dương đang cầm cái gì trên tay, “Báo giấy à? Thời đại nào rồi còn có người gửi cái này chứ?”

“Chả biết.” Lục Dương trầm ngâm nhìn vào tiêu đề bài báo.

“Trên báo viết gì?”

“Một vụ án giết người từ 20 năm trước.”

“Năm đó tụi mình cũng tầm mười tuổi rồi nhỉ? Ủa, mà chuyện này liên quan gì đến mày chứ?” Lý Kiệt giơ tay tính nhẩm.

“Chả biết.” Lục Dương tỉ mỉ quan sát ngoại hình của hung thủ một chút, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.

“Chắc có đứa nào lại muốn chơi khăm mày rồi.” Lý Kiệt mân môi phỏng đoán, “Mày nhớ lại xem gần đây mày có đắc tội với ai không?”

Lục Dương cười nhạt, khẽ nhún vai, “Thương trường như chiến trường, người tao đắc tội nhiều vô số kể. Nếu muốn trả thù họ không rảnh đi gửi một tờ báo này đâu, ít nhất cũng nên gửi bom hẹn giờ mới đúng.”

Lý Kiệt gật đầu, cảm thấy lời Lục Dương nói rất đúng, đổi chủ đề nói, “Vậy người gửi cho mày tờ báo này hẳn là có ý nghĩa đặc biệt gì đó.”

“Vụ án giết người từ hai mươi hai năm trước…” Lục Dương lẩm bẩm tiêu đề trên bài báo, “Người gửi tờ báo này hẳn là muốn tao chú ý đến điều này.”

Lục Dương cầm phong bì lên xem, trên đây không ghi tên người gửi, chỉ có tên và địa chỉ của người nhận.

Mấy ngày tiếp theo mỗi ngày Lục Dương đều nhận được những phong bì ẩn danh. Bên trong đều là những mẩu báo linh tinh được cắt ra. Tất cả đều liên quan đến vụ án giết người hai mươi năm trước. Từ những mẩu báo tổng hợp lại, Lục Dương đúc kết ra một số điều, hung thủ tên là Triệu Lộ Dung, là một gái điếm, người bị giết là khách của cô ta, còn người tận mắt chứng kiến vụ án là con gái của Triệu Lộ Dung tên là Triệu Nghi, vừa tròn 8 tuổi.

Không biết có phải cảm giác của Lục Dương bị sai hay không, nhưng hắn cảm thấy cô bé Triệu Nghi trên báo này có rất nhiều điểm giống với Trương Mẫn Nhi. Tuy chưa từng nhìn thấy Trương Mẫn Nhi lúc nhỏ trông như thế nào, nhưng nếu được nhìn thấy, chắc có lẽ sẽ không khác mấy với cô bé tên Triệu Nhi này đi.

Chuyện liên tục nhân được phong bì ẩn danh này Lục Dương không nói cho Trương Mẫn Nhi biết, hắn không muốn quan hệ khó lắm mới hòa hợp được của hai người vì chuyện không đâu này mà bị phá hỏng.

Lý Kiệt có hơi lo lắng cho an nguy của Lục Dương, đề nghị hắn nên báo cảnh sát. Nhưng Lục Dương lại thấy đối phương không gửi bất cứ đồ vật gây nguy hiểm nào, càng không gửi thư đe dọa hay tống tiền, chỉ có mấy tờ báo xưa cũ mà có đi báo cảnh sát thì chắc chắn bên phía cảnh sát sẽ không giải quyết. Tốt nhất cứ yên lặng quan sát xem xem đối phương sẽ giở trò gì tiếp theo.

Cuối tuần là thời gian rảnh rỗi hiếm có của Lục Dương và Trương Mẫn Nhi. Cô sẽ ngủ nướng lâu một chút, còn hắn lại dậy rất sớm để đi tập thể dục. Hắn xuống phòng gym dưới lầu tập thể dục một lúc, sau đó đi mua đồ ăn sáng ở tiệm ăn kế bên nhà, thuận tay lấy thêm một tờ báo. Lúc về đến nhà, cô vẫn còn đang ngủ.

Tối qua Lục Dương về muộn. Bởi vì đã sớm quen với hơi ấm của đối phương, thế nên Trương Mẫn Nhi mà không có Lục Dương ở bên cạnh sẽ rất khó ngủ, lăn qua lăn lại mấy lần vẫn chẳng thể chợp mắt. Cho đến đêm khuya khi hắn đi làm về nằm vào trong chăn, ôm lấy cô vào lòng, lúc này cô mới ngủ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK