Khoảng 15 phút sau, Trương Mẫn Nhi không nhịn nổi nữa đành mở mắt, đập vào mắt cô đầu tiên là đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Dương đang nhìn mình chằm chằm. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô xấu hổ nghiêng đầu tránh đi, giả vờ như chưa thấy hắn.
Lục Dương cười khúc khích trước dáng vẻ giấu đầu hở đuôi của Trương Mẫn Nhi, hắn đi rót một cốc nước ấm, sau đó ngồi bên mép giường bệnh rồi dịu dàng dìu cô ngồi dậy. Hắn đưa cốc nước ấm đến bên môi cô, giọng điệu chiều chuộng giống như đang dỗ dành trẻ con, “Bé ngoan, cổ khô lắm rồi đúng không? Em mau uống đi.”
Quả thật Trương Mẫn Nhi đang khát muốn chết, nên cô cũng không định từ chối ly nước mà Lục Dương đưa cho. Bởi vì vừa trải qua một trận ốm nặng, cơ thể đổ mồ hôi nhiều nên bây giờ rất cần bổ sung thêm nước, cô nhanh chóng giật lấy cốc nước uống từng ngụm to.
Lục Dương sợ cô uống quá nhanh sẽ bị sặc, không ngừng nhắc nhở, “Uống từ từ thôi, không ai cướp của em đâu mà.”
Uống nước xong, đôi môi khô khốc của Trương Mẫn Nhi cuối cùng cũng trở về với sắc hồng mọng nước ngày nào. Lục Dương nhìn thấy trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy không thôi, nhanh chóng cất cốc nước trở về đầu tủ. Một tay siết lấy eo để cô dựa vào ngực hắn, tay còn lại giữ lấy lưng cô, chuẩn xác đáp một nụ hôn sâu ướt át.
Đầu lưỡi của Lục Dương cẩn thận **** *** hình dáng đôi môi, sau đó mạnh mẽ cạy hai phiến môi của Trương Mẫn Nhi hé mở xông vào, khoang miệng nóng ướt nhạy cảm liền bị liếm đến mức phát ra tiếng nước mờ ám.
Trương Mẫn Nhi yếu ớt nắm lấy cổ áo của Lục Dương, bên ngoài trông có vẻ nhu thuận ngoan ngoãn nhưng thực chất bên trong cô đang thầm chửi rủa Lục Dương là đồ không có nhân tính, ngay cả bệnh nhân cũng không tha.
Cuộc giao triền ướt át vẫn tiếp tục, Lục Dương ngửi được mùi da thịt thơm ngon trên người Trương Mẫn Nhi, mùi hương ngọt ngào tưởng chừng như bao phủ cả bầu không khí trong căn phòng này.
Hắn chợt nhận ra mình vừa tìm được một viên ngọc quý giá.Tại sao trước đây hắn lại không phát hiện Trương Mẫn Nhi mê người đến như vậy, từ trong ra ngoài đều muốn nuốt trọn vào bụng.
Lục Dương tiếc nuối rời khỏi đôi môi mọng nước của Trương Mẫn Nhi, vùi gương mặt khổ sở vì chưa được ăn no vào chiếc cổ thơm mềm của đối phương. Hắn hít một hơi thật sâu, trong mũi toàn là mùi da thịt hòa trộn với mùi mồ hôi khiến hắn say mê, khiến hắn nhớ nhung.
Hơi thở nóng rực cứ phà vào cổ mãi không chịu buông ra khiến cô vô cùng bực mình đẩy người đang đè mình qua một bên, nói lời ghét bỏ, “Tránh ra coi, nóng chết đi được!”
“Bé ngoan, em thơm quá.” Nếu không phải bị bác sĩ đe dọa, Lục Dương thực sự muốn ngay tại nơi này mạnh mẽ đẩy người trong lòng xuống rồi áp dưới thân hắn một lần nữa.
“Anh bị biến thái hả? Người tôi toàn mùi mồ hôi, có chỗ nào thơm cơ chứ?” Trương Mẫn Nhi khinh bỉ Lục Dương ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều có thể động dục được, hoàn toàn không biết rằng mùi hương đặc trưng trên cơ thể cô đang tỏa ra không ngừng dụ dỗ đối phương mau đến xâm phạm.
Lục Dương như con thú nhỏ tham lam hít lấy hít để mùi cơ thể của Trương Mẫn Nhi, “Thơm mà, em thơm lắm…”
“Chậc, đủ rồi, buông ra coi! Nè, Lục Dương, có nghe tôi nói gì không vậy?” Giọng điệu của Trương Mẫn Nhi dần trở nên bất lực, nhưng vẫn không quên ra vẻ tức giận.
Lục Dương quấn mãi không buông, không ngừng rúc vào người Trương Mẫn Nhi cọ tới cọ lui. Hắn để cô ngồi lên người mình, giống như một chú cún to xác giữ chặt lấy chủ nhân quý giá, “Ừm, anh nghe mà. Bé ngoan, cho anh ôm một chút thôi… một chút nữa thôi.”
Trương Mẫn Nhi thầm xỉ vả người trước mặt, cô đã đánh giá độ mặt dày của Lục Dương quá thấp, quả nhiên người đàn ông này không hề biết hai chữ xấu hổ được viết như thế nào.
Lục Dương đi gọi bác sĩ đến kiểm tra một lượt nữa cho Trương Mẫn Nhi, bác sĩ nói chỉ cần truyền thêm một chai nước biển nữa là có thể về nhà.
Sau khi tiễn bác sĩ ra cửa, Lục Dương có hơi lo lắng hỏi, “Người yêu của tôi trước đây thường lén tôi uống thuốc tránh thai trong một khoảng thời gian dài, liệu việc đó có ảnh hưởng đến sức khỏe của em ấy không vậy bác sĩ?”
Quả thật, vào cái ngày Lục Dương đưa Trương Mẫn Nhi trong tình trạng sốt nặng, bà cũng phát hiện được vấn đề này, nhưng nếu không nhanh chóng tiến hành kiểm tra cũng không khẳng định được gì.
Bây giờ Lục Dương nhắc đến, bà mới mở miệng nhắc nhở, “Dù ít dù nhiều vẫn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của bệnh nhân, tốt nhất vẫn nên để bệnh nhân đi kiểm tra tổng quát, như vậy mới kịp thời phát hiện vấn đề, sớm ngày chữa trị.”
“Vậy thì khi nào tiến hành kiểm tra được ạ?”
Lục Dương đương nhiên muốn Trương Mẫn Nhi đi kiểm tra tổng quát trước, nhưng khổ nỗi hắn lại sợ cô không đồng ý nên đành âm thầm tính toán mọi chuyện. Bây giờ bác sĩ nói như vậy ngược lại làm hắn còn lo hơn, Trương Mẫn Nhi sẽ không bởi vì dùng thuốc tránh thai quá nhiều mà sinh bệnh đấy chứ?
Danh Sách Chương: