*Chát…
Âm thanh chói tai ấy là từ cái tát mà Mạn Viên Hân đặc biệt dành riêng cho người phụ nữ đã từng cay nghiệt đủ điều với mình, và cũng là người đã đưa con trai của cô đi vào con đường khốn đốn.
“Cung Mẫn Giai, cái tát này là tôi thay con của mình trút giận.”
Giọng nói lạnh lẽo của cô khiến tất cả mọi người đều sững sờ, đến cả Diệp Ngôn và Cung Mẫn Giai đều hoàn toàn đơ ra khi chứng kiến sự thay đổi bất ngờ của Mạn Viên Hân.
“Cô là…”
Sự nghi ngờ trong đáy mắt của Cung Mẫn Giai, đổi lại nụ cười nhạt nhẽo từ cô gái đang đứng trước mặt bà ta.
“Chắc các người còn nhớ cô tình nhân đáng thương của Diệp Ngôn vào ba năm về trước nhỉ? Cô gái đã vì một chữ yêu mà tự mình đâm đầu vào vũng lầy bẩn thỉu lắm điều bi thương, cô ta mang trong mình giọt máu của Diệp gia các người, nhưng lại bị xua đuổi, sỉ nhục bởi một đoạn clip không rõ hư thực. Ngày cô ấy rời đi với bụng bầu hơn ba tháng tuổi, giữa dòng đời khắc nghiệt này, suýt nữa đã bỏ mạng giữa đường. Nhưng ông trời vẫn còn thương xót, cho cô ấy gặp được người tốt, họ cưu mang, chăm lo cho cô đến ngày lâm bồn, sinh ra một bé trai kháu khỉnh. Nhưng rồi sau đó lại bị chính những kẻ xấu xa các người, vì mưu lợi cá nhân mà cướp đi đứa bé ấy, đến nay sống chết thế nào, lưu lạc nơi đâu không rõ. Chính các người đã khiến mẹ con tôi mỗi người mỗi nơi, xa cách biền biệt suốt ba năm qua, hôm nay tất cả đều phải trả giá.”
Càng nói, Mạn Viên Hân càng kích động, khi vừa nói dứt câu cô đã bất ngờ đoạt lấy khẩu súng trong túi áo khoác của Vương Chính Phàm, hướng thẳng về phía Cung Mẫn Giai, khiến tất cả một phen thất kinh hồn vía.
“Em chính là Mạn Đình?”
Bấy giờ, Diệp Ngôn mới trầm giọng cất lời, cùng nét mặt khó ngờ lẫn đôi mắt không thể giấu đi sự thương cảm, áy náy.
Nhưng đối với những gì anh ta đang thể hiện ra, Mạn Viên Hân chỉ đáp trả bằng một nụ cười nhạt nhẽo xen lẫn khinh thường.
“Phải, tôi chính là Mạn Đình. Người phụ nữ đã ngu dại, vì đui mù mới lỡ chọn nhầm một kẻ khốn nạn như anh, làm người kề cận chung chăn chung gối hằng đêm. Se kết một đoạn nghiệt duyên khiến cuộc đời tôi khốn đốn. Sao, bất ngờ lắm đúng không?”
Như một gáo nước lạnh giá đã dội thẳng vào mặt mình, khiến Diệp Ngôn đờ đẫn, đôi chân anh ta đang lung lay sắp không thể trụ nổi khi nghe xong những gì Mạn Viên Hân vừa nói.
Chỉ có Cung Mẫn Giai lúc này vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh, thậm chí bà ta còn đang nhoẻn miệng cười, sau đó ung dung lấy từ túi xách ra một khẩu súng lục, lên nòng rồi để họng súng hướng về phía Mạn Viên Hân, nhàn nhã cất lời:
“Con của mày là do Diệp Nguyên bắt cóc, lỗi là lỗi của nó, lẽ ra họng súng này mày nên nhắm vào đầu cậu ta, chứ sao lại chĩa về phía tao, hửm?”
*Bốp bốp bốp…
Sau đó là âm thanh vỗ tay tán thưởng từ phía Diệp Lãng, bấy giờ ông ta cũng lên tiếng sau chuỗi giây phút ngồi nhìn lũ người trước mắt tự ý tung hoành:
“Khá khen cho một màn trả thù đặc sắc. Nhưng cô nghĩ Diệp gia là nơi để một cô gái như cô có thể hô mưa gọi gió sao?”
“Đúng là một mình cô ấy không thể hô mưa gọi gió, nhưng có Vương Chính Phàm này ở đây thì cô ấy tha hồ tung hoành bốn bể, chứ nói gì đến chuyện tạo mưa tạo gió làm chi cho ướt.”
*Tách.
Vương Chính Phàm vừa nói dứt lời và chỉ cần một cái búng tay thôi thì vệ sĩ của anh khắp tứ phía tràn vào trong, mỗi người một khẩu súng, rất nhanh cả nhà họ Diệp đều đang nằm trước họng súng tử thần.
Lúc này, Vương Chính Phàm lại nắm tay đang cầm súng của Mạn Viên Hân, anh nhẹ nhàng nói tiếp:
“Bảo bối cần gì phải động tay cho mệt, ở đây có người của anh bao trọn gói cả rồi.”
Nói xong, anh đã lấy lại khẩu súng trong tay Mạn Viên Hân. Còn kéo cô ra phía sau, để anh đối diện trước họng súng của Cung Mẫn Giai, kiêu ngạo khiêu khích:
“Đấu súng không? Để xem súng của ai nhanh hơn?”
Cung Mẫn Giai đảo mắt nhìn lần lượt từng người nhà họ Diệp, lúc này đều đã bị đối phương khống chế thì bà ta mới biết sợ là gì.
Khẩu súng trong tay từ từ hạ xuống, sau đó hạ giọng mở lời:
“Mày muốn gì?”
“Cái này bà phải hỏi bảo bối của tôi, chứ sao lại hỏi tôi?”
Ngông nghênh nói hết lời, Vương Chính Phàm đã nhường một bước để Mạn Viên Hân có thể đối mặt với Cung Mẫn Giai.
Lúc này, Diệp Ngôn lại muốn bước tới nhưng còn chưa kịp di chuyển đã bị Vương Chính Phàm chĩa súng tới, anh nói:
“Mày cũng có phần, không cần phải vội vậy đâu.”
Đối mặt với người phụ nữ đã nhẫn tâm hãm hại con ruột của mình cũng chính là cháu ruột của bà ta, trái tim của cô giờ đây chỉ có căm thù, sau giây phút im lặng, Mạn Viên Hân cũng lạnh lùng hỏi một câu:
“Con trai của tôi đâu?”
“Tao không biết.”
Cung Mẫn Giai dứt khoát trả lời. Dường như tâm can chẳng hề cắn rứt trước những gì mình đã làm. Điều đó càng khiến cơn giận của Mạn Viên Hân thêm phần sâu nặng. Cô siết chặt nắm đấm trong tay, lạnh giọng nói:
“Nó là cháu ruột của bà…”
“Chỉ cần Diệp Ngôn còn sống, Cung Mẫn Giai này không thiếu cháu trai nối dõi.”
Nắm đấm của Mạn Viên Hân đang run lên vì tức giận, đôi mắt in hằn thù hận đã đỏ ngầu, nhưng cô vẫn đang cố gắng nén xuống.
Thay vì ra tay đánh người, hay một phát súng tiễn biệt bà ta lên đường, thì Mạn Viên Hân lại bật cười, đó là nụ cười của một ác quỷ mang dáng vẻ thiên thần thiện lương, bị dồn ép phải khoác lên mình bộ cánh tà ác.
Cô khinh khỉnh trả lời:
“Phải, chỉ cần anh ta còn sống thì bà không thiếu cháu nội. Nhưng những gì bà có được từ việc khiến con trai tôi lưu lạc, khổ sở thì tôi nhất định phải đòi lại.”
Nói xong, Mạn Viên Hân liền lấy điện thoại, sau đó kết nối cuộc gọi với Trợ lý Chủ tịch của Tập đoàn Diệp thị.
Rất nhanh sau, cô đã nhận được tín hiệu từ đối phương truyền tới:
[Phu nhân có gì căn dặn?]
“Trong đêm nay, tôi muốn toàn bộ những tài liệu chứng minh Diệp thị làm ăn phi pháp, sử dụng hoạt động từ thiện trá hình nhằm chiếm dụng công quỹ nhà nước, Chủ tịch Diệp Ngôn trốn thuế, được giao đến tận tay chính phủ cấp cao để họ xử trí. Tôi muốn Diệp gia, thân, bại, danh, liệt.”
[Dạ, tôi lập tức làm ngay!]
Cuộc gọi kết thúc cũng là lúc đời nhà họ Diệp đã tàn.
Ngay lúc này, Cung Mẫn Giai chỉ biết trố mắt nhìn sang người con trai độc nhất vô nhị của mình bằng đôi mắt sững sờ, cơn tức đã tràn lan khắp vùng ngực đến mức sắp không còn thở nổi.
Mạn Viên Hân lại nói tiếp:
“Bất ngờ lắm đúng không bà già? Khi mà những bí mật của riêng hai người đều được tôi bắt thóp qua sự tin tưởng của con trai bà. Thật ra thì cũng phải cảm ơn chồng tôi một tiếng. Vì anh ấy mới là người luôn luôn ở phía sau hỗ trợ, âm thầm dọn sẵn đường đi nước bước, nên tôi mới có thể khiến các người rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như bây giờ.”
“Haizz…Đường đường là Tập đoàn phát triển hàng đầu nhiều năm liền, vậy mà sang tay Diệp Ngôn lại rơi vào con đường làm ăn phi pháp để bù vào doanh thu bị thất thoát, quả là thật đáng trầm trồ, là “phước đức” đời đời của nhà họ Diệp.”
Mạn Viên Hân thong thả nói rất nhiều lời châm biếm khó nghe, nhưng Diệp Ngôn chỉ xăm xăm vào hai từ “chồng tôi” cô vừa nói, mà vội vàng hỏi ngay:
“Viên Hân, em vừa nói ai là chồng của em chứ?”
“Dĩ nhiên không phải là Diệp Ngôn anh rồi. Chồng tôi, là anh ấy!”
Mạn Viên Hân ung dung đáp trả, nói xong còn âu yếm khoác tay Vương Chính Phàm. Một màn ân ái này mới thật sự khiến Diệp Ngôn nổi điên.
“Em đến bên tôi chỉ là lợi dụng để trả thù?”
“Chứ anh nghĩ Mạn Đình tôi sẽ đi ăn lại một thứ cặn bã như anh sao? Hôm nay tôi mới là người ngoại tình thật sự, nhưng mà là ngoại tình với nhân tình để trở về với chồng.”
Khi nói hết câu, Mạn Viên Hân còn thản nhiên vòng tay qua cổ Vương Chính Phàm, nhẹ nhàng kiễng gót chân, yêu chiều đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
Sau đó, cô mới quay lại nhìn tình cũ của mình, điềm đạm nói:
“Cảm giác chứng kiến tận mắt thế nào? Chắc là tuyệt vời hơn nhiều so với việc xem trên màn hình anh nhỉ?”
Diệp Ngôn biết nói gì hơn, khi tất cả mọi chuyện đều là nhân quả báo ứng. Giờ thì chỉ biết cúi đầu, cười thống khổ, trước người phụ nữ vì mình mà chịu đựng biết bao đau thương, tủi nhục.
“Anh xin lỗi!”
Danh Sách Chương: