Một tháng sau…
“Hân Hân, anh vừa nhận được tin Lý Lan đã qua đời vào tối qua rồi. Em có ý định gì không?”
Mạn Viên Hân đang nằm thư giãn trên chiếc ghế dài trong khu vực hồ bơi, tuy mắt cô nhắm, nhưng thật ra vẫn nghe những gì Vương Chính Phàm vừa nói, cô cũng chẳng buồn mở mắt mà chỉ nhàn nhã trả lời:
“Em còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.”
Lúc này, Vương Chính Phàm đã cảm thấy hứng thú nên liền mò tới chiếc ghế Mạn Viên Hân đang nằm, mặc kệ có chật chội bao nhiêu cũng ráng chen chút lên nằm cạnh cô mới thôi, sau đó anh mới hỏi:
“Thật ra thì anh vẫn đang huy động toàn bộ nhân lực đi tìm tiểu Hàn rồi, chỉ cần tìm thấy đứa trẻ nào có nốt ruồi son giữa lòng bàn tay trái, khoảng tầm độ tuổi của thằng bé thì họ nhất định sẽ báo cho chúng ta biết ngay. Em đừng có suy nghĩ sẽ phiêu bạt khắp nơi để tìm con, anh không muốn thấy bảo bối của anh cực khổ.”
Nghe xong một màn luyên thuyên của anh chồng chưa cưới mà Mạn Viên Hân khẽ bật cười, cô vẫn nhắm mắt, vẫn thong thả trả lời:
“Anh nghĩ nhiều rồi. Chuyện quan trọng mà em nói là sẽ đi gặp một người vào chiều nay.”
Vương Chính Phàm khẽ nhíu mày, anh suy nghĩ vài giây rồi hỏi:
“Em muốn gặp Cung Mẫn Giai?”
“Dạ, em muốn xem xem vào những giây phút cuối đời còn lại ở trong tù, bà ta có hối hận mà nói ra gì đó hay không.”
“Anh đi với em!”
Bấy giờ, Mạn Viên Hân mới mở mắt ra, cô xoay người nằm nghiêng sang để được đối mặt với nam nhân ấy, trên môi khẽ cười nhẹ, rồi nói:
“Chiều nay anh còn có chuyến bay sang Mỹ để kịp tham dự sự kiện lớn của Tập đoàn Quốc tế W mà. Khoảng thời gian qua vì em mà anh lơ là công việc nhiều rồi, khiến doanh thu của Tập đoàn cũng ảnh hưởng không ít, giờ là lúc Vương tổng nên trở lại công việc để sớm ngày đưa Tập đoàn C&V lên tầm cao Quốc tế.”
Vương Chính Phàm lẳng lặng ôm cô gái của mình, sau đó mới thong thả đáp lời:
“Công việc không quan trọng bằng em. Anh sẽ dời chuyến bay lại rồi cùng em đến gặp bà ta, sau đó chúng ta sang Mỹ luôn.”
“Em có thể không đi không?”
Mạn Viên Hân chợt dè dặt khi đưa ra đề nghị. Thật ra cô không muốn đi xa thành phố này, vì biết đâu một ngày nào đó người cưu mang tiểu Hàn sẽ tìm tới khi thấy tin cô tìm con thất lạc.
Còn Vương Chính Phàm, anh không cần nghĩ đã đáp:
“Nếu em không muốn đi thì anh chuyển hết công việc về bên đây. Sẵn tiện ở cạnh An An để còn chăm sóc cho con bé. Đời anh bây giờ chỉ có mỗi hai người là quan trọng nhất, xa ai anh cũng không muốn.”
“Thế anh định cho An An ở vậy luôn à? Con bé không chịu nỗi khi mỗi ngày đều ăn cẩu lương của anh đâu.”
“Vấn đề này thì em phải hỏi An An xem con bé có chịu rời xa ông anh này không đã. Suốt ngày nó cứ bám theo anh, cũng chả thấy bồ bịch gì, anh còn đang sợ nó bắt anh nuôi nó suốt đời đây.”
“Vậy chắc là anh cũng sợ phải nuôi em cả đời rồi. Ít ra An An còn có công ty riêng, em thì chỉ giỏi lẽo đẽo theo anh thôi.”
Tự nhiên Mạn Viên Hân lại chuyển hướng câu chuyện, còn xụ mặt khiến Vương Chính Phàm bật cười. Anh véo má cô, cưng chiều nói:
“Nuôi em để “thịt” thì có phí đâu mà sợ. Chỉ sợ, em sợ anh “ăn” em nhiều quá rồi bỏ chạy thôi.”
“Hơ, anh lúc nào cũng bá đạo. Hở tí là đòi lôi em ra làm “thịt”.”
Mạn Viên Hân bĩu môi kêu ca, trong khi đó Vương Chính Phàm lại đang cười gian tà, đôi mắt kia bất ngờ nổi hứng chiếm hữu, bàn tay vừa lén mon men xuyên qua chiếc khăn tắm trên người cô gái, vừa nói:
“Không nhắc thì thôi, mà nhắc rồi thì anh lại thèm! Hay là chúng ta lên phòng chơi bắn pháo một chút em nhỉ?”
Hiểu được tâm tư của người đàn ông, Mạn Viên Hân liền cười giả trân một cái, sau đó lập tức bắt lấy cánh tay của anh, cô dùng ánh mắt tà mị nhìn nam nhân ấy, rồi nói:
“Anh muốn chơi “xếp hình” đúng không?”
“Đúng đúng, anh thèm “thịt” vợ!”
Nói đến đây thì đôi mắt phượng sắc bén, tinh anh kia đã sáng rỡ như sao, nhưng nụ cười trên môi cô gái cũng quỷ dị không kém.
Cô không vội nói gì cả mà chỉ ngẩng mặt lên nhìn sang phía bên kia của Vương Chính Phàm, khi đã xác định đúng vị trí anh có thể tiếp nước an toàn thì cô lại cười, rồi nói:
“Vậy anh ngồi dậy đi rồi chúng ta lên phòng.”
Nói xong, cô nàng còn tinh nghịch nháy mắt, khiến ai đó càng phấn khích, lập tức ngồi dậy, hí hửng nói:
“Bảo bối, em cũng ngồi dậy đi.”
"Cơ mà anh muốn “thịt” thì anh phải tắm trước đã. Tắm cho sạch rồi hẳn lên với em ha!
Nhưng Mạn Viên Hân vẫn nằm đó, chống tay nâng cao đầu nhìn người đàn ông, thậm chí còn đang dùng chân chạm chạm sờ sờ vào vòm ngực của anh, như đang cố tình tạo cảm giác kích thích, cho đến khi cô nói xong rồi thì…
*Ầm!
Chỉ với một cú đạp nhẹ, Vương Chính Phàm đã thành công tiếp nước hồ bơi, do bất ngờ bị đẩy xuống hồ nên anh còn uống không ít nước vào bụng.
Lúc trồi lên khỏi mặt nước thì Mạn Viên Hân nghịch ngợm đã chạy đi mất, anh chỉ biết khóc thét trong lòng mà hét lên:
“Hân Hân, em chờ đó cho anh…”
- ---------------
Nhà tù thành phố…
Chẳng nơi nào tối tăm, lạnh lẽo, tàn khốc bằng nhà tù, nơi những con người sai trái phải gánh lấy hậu quả thích đáng do chính mình gây ra.
Cung Mẫn Giai ngồi co ro một góc trước hàng song sắt, tay bà cầm bức ảnh của người con trai đã khuất mà khóc cạn cả nước mắt.
“Cung Mẫn Giai, có người gặp.”
Sau thông báo của cai tù là âm thanh khóa sắt được mở, Cung Mẫn Giai cũng nhanh chóng bị còng hai tay lại rồi được cai tù đưa ra ngoài gặp người thân.
Khi nhìn thấy người đến tìm là Mạn Viên Hân, bà đã rất bất ngờ, nhưng sau đó lại cúi đầu ngồi xuống ghế.
Lúc này Mạn Viên Hân đã cầm điện thoại lên, chờ đối phương trả lời. Còn Cung Mẫn Giai, đến vài giây sau bà ta mới chậm chạp cầm điện thoại áp vào tai, chờ câu hỏi của người phụ nữ ấy.
“Bà khỏe không?”
Đó là chút tình nghĩa còn xót lại mà Mạn Viên Hân dành cho người phụ nữ sai trái này, nên cô mới hỏi như thế. Nhưng Cung Mẫn Giai lại không trả lời mà bà lại hỏi:
“Đã tìm thấy tiểu Hàn chưa?”
“Nếu tìm được, tôi đã không tới đây tìm bà.”
Rất nhanh, Mạn Viên Hân đã vào thẳng vấn đề.
Cô nói tiếp:
“Tôi hi vọng bà sẽ cảm thấy ân hận mà nói cho tôi biết một chút thông tin nào đó còn xót lại, để tôi đi tìm thằng bé.”
Bấy giờ, Cung Mẫn Giai lại lắc đầu, rồi cúi mặt âm thầm rơi nước mắt, bà nói:
“Tâm nguyện trước khi nhắm mắt của tiểu Ngôn là tôi có thể tìm được tiểu Hàn, rồi thay nó bù đắp cho mẹ con cô. Nhưng tôi đã không thể thực hiện được lời hứa đó, khi mức án tôi phải nhận là cả đời còn lại chỉ được đối mặt với hàng song sắt trong nhà tù. Nếu tôi thật sự còn điều gì chưa nói thì hà tất giấu giếm để không thể thay tiểu Ngôn thực hiện tâm nguyện chứ.”
Nhìn thấy người phụ nữ ấy đã già đi trông thấy chỉ sau khoảng thời gian ngắn bị giam trong tù, và những giọt nước mắt ăn năn, thống khổ kia mà tâm can cô đã dao động, chợt dâng lên chút cảm xúc thương xót.
Có lẽ chút hi vọng cuối cùng của cô từ người phụ nữ này cũng đã không còn.
Trước khi đi, Mạn Viên Hân đã lạnh nhạt để lại vài lời nói tiếc nuối:
“Giá mà bà biết dừng lại sớm hơn, không vì danh lợi thì hôm nay đã không khổ sở thế này. Âu cũng là do ác giả ác báo mà thôi. Bảo trọng!”
“Khoan đã Mạn Đình, tôi có thể cầu xin cô một điều cuối cùng được không?”
Thấy Mạn Viên Hân sắp rời đi, Cung Mẫn Giai vội vàng lên tiếng níu kéo để được van xin một điều, và cô cũng đã nán lại thêm vài phút để lắng nghe thỉnh cầu của bà ấy.
“Bà nói đi.”
“Khi tìm được tiểu Hàn, cô có thể đưa thằng bé đến thăm mộ tiểu Ngôn và nói cho thằng bé biết ba nó tên là Diệp Ngôn được không?”
Bấy giờ, Mạn Viên Hân chỉ cười nhạt một cái, rồi nói:
“Nếu là chuyện này thì tôi đành xin lỗi.
Vì con trai tôi họ Mạn!”
Nói rồi, Mạn Viên Hân đã không còn gì luyến tiếc để phải ở lại. Cũng chẳng còn lời gì để nói với người đã khiến mẹ con cô xa cách trùng trùng.
Khi cánh cổng nhà tù khép lại là mối hận đời này, Mạn Viên Hân đã trả đủ.
Danh Sách Chương: