“Cà phê của em!”
Mạn Viên Hân nhìn tách cà phê nghi ngút khói, bốc hương thơm lừng vừa được Diệp Ngôn đặt trước mặt mà cô khẽ nhếch mép cười thầm, sau đó mới ngẩng mặt lên nhìn anh ta.
“Hình như những việc như pha trà, lấy cà phê là của thư ký mới đúng, anh làm vậy là đang muốn em mất việc sao?”
“Ở đây ai dám đuổi việc em?”
Diệp Ngôn kiêu ngạo đáp lời, vừa nói anh ta vừa đi vòng ra phía sau Mạn Viên Hân, nhẹ nhàng đặt hai tay lên bờ vai nuột nà, khiến sâu trong đáy lòng cô gái chợt khó chịu vô cùng.
Để tránh né, Mạn Viên Hân đã xoay ghế lại, đối mặt với anh ta, cô thẳng thắn cất lời:
“Nhưng em đến đây là để làm việc, nếu Chủ tịch không cần thư ký thì em xin nghỉ từ bây giờ.”
Nói xong, Mạn Viên Hân liền đứng dậy, nhưng lại bị Diệp Ngôn bất ngờ túm lấy cánh tay kéo ngược trở về phía anh ta, khiến cô không kịp trở tay nên cứ thế ngã nhào vào lòng đối phương.
“Chủ tịch, hành động này của anh là sao đây?”
Cô cau mày tức giận, cố tình kháng cự nhưng bất thành. Mà nét mặt của cô khi nổi giận thế này, lại càng khiến Diệp Ngôn thích thú.
“Ngoan, nghe anh nói nào! Anh đâu có nói là mời em đến đây để làm việc.”
“Diệp Ngôn, anh buông em ra trước đã.”
“Buông ra, em chạy mất thì sao?”
“Em hứa không chạy, anh buông em ra đi!”
“Thật không?”
“Thật mà.”
Giằng co một hồi thì Diệp Ngôn cũng chịu buông tha cho Mạn Viên Hân, mặc dù trong lòng vô cùng bực bội nhưng cô vẫn phải tỏ ra bình thường nhất có thể để mở lời:
“Anh nói mời em đến đây không phải để làm việc thì làm gì chứ?”
“Làm tình nhân của anh!”
Một câu nói khiến Mạn Viên Hân đi từ bất ngờ sang buồn cười, và hiển nhiên là cô đang cười bỡn cợt.
“Chủ tịch, anh đùa hơi quá trớn rồi.”
“Anh nghiêm túc, chỉ cần em đồng ý anh lập tức đưa em về ra mắt gia đình.”
Mạn Viên Hân vẫn trong tâm thế không hề tin tưởng, cô cười, lắc đầu, rồi nói:
“Nếu để ai nghe thấy rồi mách lẻo lại với vợ anh thì không hay đâu, đừng đùa nữa.”
“Anh phải làm sao thì em mới tin?”
“Chứng minh đi.”
“Bằng cách nào?”
“Quỳ xuống chẳng hạn.”
Cô dửng dưng nói xong, nhưng không ngờ ngay sau đó Diệp Ngôn lại thật sự quỳ xuống, khiến cô nàng không khỏi bất ngờ.
Một người phụ nữ chỉ với vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng vậy mà lại khiến một nam nhân kiêu ngạo như Diệp Ngôn quỳ rạp dưới chân thế này sao?
Lẽ nào anh ta đã trúng phải tiếng sét ái tình?
Mặc kệ là như thế nào thì đối với Mạn Viên Hân cũng không hề quan trọng. Nếu cá đã mắc câu, cô còn chần chừ không kéo dây thì khó mà tìm được cơ hội thứ hai.
“Anh đứng lên đi, em chỉ nói bừa thôi mà, sao anh lại…”
Qua mấy giây tự ngẫm, Mạn Viên Hân đã dìu Diệp Ngôn đứng dậy, nhân cơ hội này anh ta lại ôm cô vào lòng, sau đó khẽ khàng lên tiếng:
“Em có biết ngay từ những giây phút đầu tiên khi gặp được em, nhìn thấy đôi mắt ma mị của em thì tâm can của anh đã ngày đêm nhung nhớ, chẳng thể bình yên. Khi đến gần em hơn rồi, anh càng bị say đắm bởi mùi hương ngọt ngào trên cơ thể của em, nó rất giống với một người mà anh đã từng yêu…”
Một phút thú nhận của người đàn ông đã khiến nét mặt của người phụ nữ trở nên lạnh lùng khi nghe anh ta nhắc đến người cũ, đó là cô ở trong quá khứ chăng?
Sự lạnh lùng in hằn trên đôi mắt là thế, nhưng khi cô rời khỏi vòng tay và đối mặt với anh ta rồi thì gương mặt ấy lại trở nên dịu dàng, thanh tao đến lạ.
Để tiếp tục khai thác sâu hơn về quá khứ trước kia, cô muốn biết người đàn ông này đến nay đã nghĩ về người phụ nữ tên Mạn Đình như thế nào nên cô đã chủ động ôm cổ anh ta, khẽ hỏi:
“Người anh từng yêu, phải chăng là cô người yêu cũ trước người vợ hiện tại không?”
Nhìn vào ánh mắt ma mị của nữ nhân ấy, thật lòng Diệp Ngôn chẳng tài nào cưỡng nổi trái tim đang đập lệch nhịp của mình. Anh ta đặt hai tay lên vòng eo thon thả của cô, khẽ kéo cô áp sát vào thân thể của mình, rồi mới nói:
“Không, cô ấy cũng là tình nhân của anh!”
“Vậy sao?”
Mạn Viên Hân cố tình tỏ ra ngạc nhiên, rồi lại hỏi tiếp:
“Vậy tại sao hai người lại chia tay? Bị vợ anh phát hiện à?”
“Vợ anh căn bản chẳng có quyền hạn gì cả, cũng không có lá gan dám xen vào chuyện của anh.”
“Thế thì lí do là gì?”
“Vì cô ta phản bội. Đêm nằm bên anh, ngày thì lén lút ngủ với thằng khác, suýt chút nữa còn bắt anh đổ vỏ thay thằng khốn nào đó.”
Những gì anh ta nói, như một cái đinh đâm thẳng vào lòng, khiến thâm tâm của Mạn Viên Hân chợt trỗi dậy nỗi uất hận khốn cùng.
Hóa ra suốt những năm qua người đàn ông này chưa từng điều tra sự thật về đoạn clip vu oan cô năm đó. Hóa ra anh ta chỉ tin vào đôi mắt của mình chứ chưa một lần nào tin tưởng người đã dành cả tâm can để yêu anh ta.
Đúng là ngày trước cô đã đui mù mới đi yêu tên đàn ông khốn nạn này.
Dù đang rất căm hận, nhưng trên mặt cô vẫn điềm nhiên như không hề xem trọng những gì Diệp Ngôn vừa nói, cô khẽ cười, rồi lại hỏi:
“Vậy xem ra gia đình anh cũng không xem trọng chuyện vợ lẻ, con rơi đâu nhỉ?”
Nói đến đây, Diệp Ngôn chợt nhếch mép cười nhạt:
“Sẽ chẳng ai quan tâm, vì người đàn ông nào trong gia tộc cũng hai người vợ. Diệp Nguyên nay cũng đã hai vợ, chỉ mỗi anh là còn thiếu một người, vừa hay gặp được em có thể giúp anh trọn vẹn đôi đường.”
Mạn Viên Hân nhoẻn miệng cười, bấy giờ cô cũng đẩy anh ta ra xa cơ thể của mình, sau đó điềm nhiên cất giọng:
“Nếu anh thật sự có nhã hứng với em thì đưa em về ra mắt gia đình anh đi, để xem anh có thật sự nghiêm túc với em không đã.”
“Vừa vặn tối nay có cuộc hẹn tụ họp gia đình, em chuẩn bị đi rồi anh sẽ đón em tới ra mắt mọi người.”
“Được thôi, để xem lá gan của anh lớn cở nào.”
“Chỉ sợ em không dám chứ gan anh to bằng trời.”
“Vậy phải coi anh có bảo vệ được cô tình nhân của mình hay không thôi.”
Nhàn nhã nói xong, Mạn Viên Hân đã quay lại chỗ ngồi của mình với nụ cười tà mị trên môi.
Muốn bắt cọp, thì phải vào hang cọp. Cô sẽ có khá nhiều chuyện để làm khi lần nữa đặt chân bước vào gia đình đó, mà lần này người trả giá phải là họ.
Nhưng có một điều mà cô không biết, rằng những hình ảnh cô gần gũi quá mức với nam nhân khác vào hôm nay, đã thu trọn vào màn kính ống nhòm của một người đàn ông từ đường kính ban công trong phòng làm việc.
Danh Sách Chương: