Ba từ “anh xin lỗi” liệu có thể bù đắp lại tất cả những gì Mạn Viên Hân đã chịu đựng suốt bao năm qua hay sao?
Đúng là chuyện nực cười, là một câu nói nhỏ bé như hạt cạt giữa sa mạc, vô nghĩa đến nổi khiến Mạn Viên Hân và Vương Chính Phàm đều cùng nhau bật cười khinh bỉ.
“Giá mà sau khi tôi rời đi, anh chịu tin tưởng một lần, chịu tìm hiểu rõ mọi chuyện một chút, thì có lẽ tiểu Hàn đã không rơi vào vòng tay của lũ sói độc. Và nếu như anh là một người có lương tâm thì đã sớm ngăn cản mẹ mình làm ra tội ác tày trời. Vì lợi ích, đến một đứa trẻ sơ sinh cũng không tha thì cả đời này các người nhất định phải trả một cái giá thật đắt.”
Dành tặng lại cho kẻ tội lỗi những lời nói cuối cùng, sau đó Mạn Viên Hân đã quay sang nhìn người đàn ông của mình, nhẹ nhàng nói tiếp:
“Chúng ta về thôi anh!”
“Chỉ có vậy thôi à? Anh tưởng em sẽ đem bọn họ đi lăng trì cả chứ?”
Nhìn khuôn mặt ngây ngô, bá đạo của anh mà Mạn Viên Hân không thể giấu đi nụ cười, cô bình thản nói:
“Anh đem tất cả tài sản, nhà cửa của bọn họ tặng hết cho Chính phủ rồi mà vẫn chưa chịu à? Em thấy cứ để bọn họ tự sinh tự diệt đi, dù sao người thì già yếu, người cũng phải ăn cơm tù không rõ ngày ra, cần gì chúng ta phải động tay làm ra chuyện ác.”
“Ờ ha, em nói cũng phải. Nhưng mà bà ta bảo chỉ cần Diệp Ngôn kia còn sống thì Diệp gia không thiếu con thiếu cháu, anh nghe cứ thấy ngứa hai cái tai quá.”
“Vậy thì để họ tìm cháu trong tù đi. Chúng ta về, em buồn ngủ rồi này.”
“Ok baby!”
Hai người họ cứ xem như đang ở chốn không người mà thản nhiên tình tứ, khiến Diệp Ngôn chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mà chẳng thể làm gì. Chỉ có mỗi Tống Tuyết Nghi lại đang mỉm cười chế giễu.
Luật nhân quả đúng là chẳng chừa một ai!
Bấy giờ, khi thấy Vương Chính Phàm sắp cùng Mạn Viên Hân rời đi thì Diệp Nguyên liền sốt sắng lên tiếng:
“Vương Chính Phàm, mày dám gạt tao?”
Nhận được lời chất vấn, Vương Chính Phàm liền dừng bước, hướng mắt nhìn người đàn ông đang tức tối kia, rồi nhoẻn miệng cười, sau đó ngây ngô hỏi ngược lại:
“Lừa chuyện gì?”
“Chính miệng mày nói chỉ cần tao nói ra mọi chuyện thì Diệp thị sẽ thuộc về tao, sao bây giờ lại ra cớ sự này hả?”
“Cái này mày phải đi tìm ba mày chứ sao lại hỏi tao? Kìa, ông ấy đứng đó đấy, lại đó mà đòi quyền thừa kế đi.”
Một màn đáp trả hết sức “tỉnh” của người đàn ông cùng cái nhếch mép khinh thường đã khiến Diệp Nguyên tức nghẹn họng, chỉ muốn lao tới đánh người, nhưng khi nhìn lại bên thái dương vẫn còn bị họng súng đen ngòm dí sát thì hắn nào dám bước tới.
“Mày giỏi lắm!”
“Đại thiếu gia quá khen!”
Nói xong, Vương Chính Phàm liền ôm eo cô gái của mình, thong thả rời đi.
Nhưng có lẽ anh đã quên một điều rằng, lúc này trên tay Cung Mẫn Giai vẫn còn đang cầm khẩu súng. Và khi đã bị dồn vào đường chết thì chó cùng rứt dậu là chuyện hiển nhiên.
*Đoàng.
Vừa nghe thấy tiếng súng, với phản ứng nhạy bén của mình Vương Chính Phàm đã vội vàng kéo Mạn Viên Hân ra phía trước, dùng thân mình che chắn cho cô, sau đó mặc kệ bả vai đã bị trúng đạn, anh lập tức quay lại hướng thẳng về phía Cung Mẫn Giai mà nổ súng.
*Đoàng.
Bấy giờ, khi thấy Cung Mẫn Giai sắp gặp nguy hiểm, Diệp Ngôn vội bất chấp tất cả lao tới đỡ đạn cho mẹ mình.
*Phịch.
“Tiểu Ngôn…”
Sau thứ âm thanh đáng sợ sẽ cướp đi sinh mạng của người khác là tiếng hét hoảng loạn của Cung Mẫn Giai.
Viên đạn từ khẩu súng của Vương Chính Phàm lẽ ra sẽ được ghim thẳng vào ngực trái của bà ta, nhưng giờ đây người trúng đạn lại là Diệp Ngôn, khi anh ta đã lao ra làm bia đỡ đạn thay.
Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi mà cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra, nhìn Diệp Ngôn vô thức ngã xuống mà trái tim của người làm mẹ như Cung Mẫn Giai không ngừng nhói đau.
Trong khi bà ta đang run rẩy bước tới bên cạnh Diệp Ngôn thì Mạn Viên Hân lại đang cô cùng lo lắng cho Vương Chính Phàm, cô nắm chặt tay anh, một tay lại đang run rẩy không dám chạm vào vết thương sau bả vai anh, gương mặt tái mét vì sợ vì lo, đôi mắt long lanh đã đỏ hoe sắp khóc, nghẹn ngào nói:
“Anh à, anh bị thương rồi, vai anh đang chảy máu…”
Nhìn thấy Mạn Viên Hân cuống cuồng lo lắng như vậy, Vương Chính Phàm cũng đã biết rốt cuộc cô yêu anh thế nào nên liền mỉm cười một cái, sau đó còn đưa tay khẽ xoa đầu cô gái của mình, vừa cười vừa nói:
“Có gì đâu mà khóc! Đi, anh đưa em về ngủ!”
“Ngủ cái gì mà ngủ, anh bị thương rồi kìa, lúc này mà còn giỡn nữa.”
Cuối cùng, Mạn Viên Hân cũng không kìm được nước mắt, thấy cô sợ như vậy Vương Chính Phàm liền ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng dỗ dành:
“Anh không sao, bảo bối đừng khóc ha!”
“Đi, em đưa anh đi bệnh viện! Nhanh lên…”
Ôm rồi dỗ chưa được ba giây thì Vương Chính Phàm đã bị Mạn Viên Hân dìu ra xe, mặc dù anh vẫn đang hết sức bình thản.
“Em đi từ từ ngã bây giờ.”
Mặc kệ anh nói gì thì Mạn Viên Hân vẫn đưa anh ra ngoài nhanh nhất có thể, nhưng lúc ra tới sân rồi mới sựt nhớ không có xe, nên liền ngước lên nhìn anh, luống cuống hỏi:
“Chúng ta không có xe, giờ phải làm sao?”
Thấy cô cuống quýt hết cả lên, Vương Chính Phàm chỉ biết bật cười, rồi nói:
“Điền Tư Trúc đang chờ chúng ta ngoài cửa.”
“Vậy sao nãy giờ anh không nói sớm. Đi, à mà khoan, anh đi được không, hay em cõng anh nha?”
Nghe xong đề nghị của cô, Vương Chính Phàm liền cười khinh:
“Hơ, tôm mà đòi cõng rồng à? Hân Hân, em tự tin về mình quá rồi đó.”
“Vương Chính Phàm, anh đang bị thương đó, anh không thấy đau hay sợ hả?”
“Có em bên cạnh nên không thấy đau, càng không có gì phải sợ. Nhưng nếu còn đứng đây thêm một hồi là anh chỉ chết thôi chứ không đau nữa.”
“Hả, chết?”
Mạn Viên Hân ngây ngô đến ngớ ra thì Vương Chính Phàm lại thản nhiên nói:
“Thì chảy khô máu là phải chết rồi.”
“À ờ… Không nói nữa, em dìu anh ra xe. Đi đi, nhanh đi anh…”
Nhờ vậy mà cuộc đối thoại dở khóc dở cười mới kết thúc, Mạn Viên Hân sau đó liền dìu người đàn ông của mình đi ra xe với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mặc dù bị thương đương nhiên sẽ rất đau, nhưng Vương Chính Phàm vẫn tỏ ra bình thản nhất, vì anh không muốn cô gái của mình lo sợ.
Danh Sách Chương: