Ngày Mạn Viên Hân ra viện cũng là ngày Vương Chính Phàm phải chuyển hết công việc về nhà để vừa làm vừa chăm sóc cho cô.
Đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua, nhưng tin tức về Mạn Triết Hàn vẫn là con số không. Trong mắt mọi người, cậu bé cứ như đã bị một thế lực tàng hình nào đó mang đi giấu. Mạn Viên Hân cũng vì điều đó mà suy sụp hoàn toàn.
Ngày đầu tiên cô từ bệnh viện quay trở về ngôi nhà quen thuộc, nhưng lại nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lạ lẫm. Cô không nhận ra dì Manh, không nhận ra Vương Kỳ An là ai, chỉ có Vương Chính Phàm phải chật vật lắm mới chiếm được cảm tình của cô.
Vào mùa mưa, thời tiết lúc nào cũng lạnh và luôn xuất hiện những cơn gió nhè nhẹ, quang cảnh xung quanh hầu như đều bị một mảng u buồn chiếm lấy vì bầu trời rất hiếm khi có được ánh nắng quá lâu.
Trong căn phòng không xa lạ, vẫn là bệ cửa sổ ngày nào, nơi mà một người phụ nữ luôn dành trọn thời gian ngồi ở đó, hướng đôi mắt đờ đẫn, vô hồn nhìn về phía xa xăm, một khung cảnh mịt mù vì sương mờ bao phủ, cũng giống như nỗi lòng mông lung của cô lúc này.
Vương Chính Phàm, tay mang khay thức ăn bước vào. Nhìn thấy hình ảnh ưu sầu như thường lệ của Mạn Viên Hân mà anh xót xa vô cùng, nhưng lại không dám để cảm xúc ấy lộ ra ngoài.
Anh đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó nhẹ bước tới bên cạnh cô gái ấy. Từ phía sau lưng, Vương Chính Phàm khẽ đặt tay lên vai cô, sau là tuyến giọng trầm ấm vang lên:
"Hân Hân..."
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, Mạn Viên Hân chỉ quay qua nhìn người đàn ông với đôi mắt thờ ơ rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài, dường như cô không còn bất cứ một cảm xúc nào với ai nữa, ngoại trừ những lúc nhớ đến đứa con thơ Mạn Triết Hàn của mình.
Thế rồi Vương Chính Phàm lại kiên nhẫn ngồi xuống đối diện với cô, rồi lại ôn nhu tiếp lời:
"Anh có làm món mì sốt mè mà em thích nhất, giờ anh mang qua bón cho em ăn ha?"
"..." Đáp trả anh là sự im lặng đến từ Mạn Viên Hân. Nhìn cô cứ như một cái xác không hồn, nhưng Vương Chính Phàm vẫn rất nhẫn nại.
"Im lặng nghĩa là đồng ý nhé, anh mang qua thì em phải ăn đấy."
Nói rồi, Vương Chính Phàm đi qua bàn, bê bát mì quay trở lại chỗ của Mạn Viên Hân. Anh lấy nĩa cuộn một ít mì, sau đó đưa tới tận miệng, nhưng cô vẫn không chút phản ứng.
"Mì anh làm ngon lắm, em ăn thử một miếng xem, anh không có gạt em đâu."
Dù cho Vương Chính Phàm có nói gì thì Mạn Viên Hân vẫn không mở miệng, thậm chí còn né tránh phần thức ăn đang được anh đưa tới.
Bất lực, người đàn ông ấy đành bỏ bát mì sang một bên. Anh muốn an ủi nên đã chủ động nắm tay cô, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Mạn Viên Hân bắt lấy cánh tay đưa lên miệng cắn một cái thật mạnh.
Hành động bất thường của cô khiến đối phương đau lắm chứ, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng đến khi Mạn Viên Hân chịu buông ra thì thôi.
"Anh đừng động tới tôi, tiểu Hàn sẽ hoảng sợ."
Vừa nhả tay Vương Chính Phàm ra khỏi miệng, Mạn Viên Hân đã trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng cảnh báo, sau đó còn lấy hai tay che bụng lại, như đang bảo vệ một thứ gì đó rất quý báu.
Nhìn vết cắn rướm máu trên tay, rồi anh đã nhìn sang cô ấy. Trong lòng không những không giận mà càng thương cô nhiều hơn.
Có lẽ Mạn Viên Hân đã quên mất rằng bản thân mình đã sinh con. Cô tưởng rằng tiểu Hàn vẫn đang trong bụng nên mới lấy tay che chở, cũng không cho ai động vào người vì sợ sẽ làm hại con cô.
Bấy giờ, khi thấy người đàn ông đó cứ mãi nhìn mình thì Mạn Viên Hân lại lên tiếng:
"Anh nhìn tôi chằm chằm như thế là có ý gì? Có phải muốn bắt con của tôi không? Tôi nói trước cho anh biết nha, anh mà làm càn thì tôi cũng quyết tâm làm liều với anh đó. Tôi không cho ai bắt tiểu Hàn của tôi đi đâu."
Có những lúc cô như một đứa trẻ, khiến anh xua hết mọi chán nản, buồn bực nhất thời, và lúc này anh lại bị cô nàng chọc cho bật cười, anh ôn hòa hỏi một câu:
"Em quên anh là ai rồi à?"
"Anh là ai?"
Mạn Viên Hân chớp chớp mắt, nét mặt ngây thơ khiến anh cứ phải mỉm cười.
"Anh là Vương Chính Phàm, người bảo vệ cho em và tiểu Hàn đây. Hôm trước anh có hứa với em rồi đó, giờ em lại quên rồi à?"
Vẫn trong trạng thái cũ, cô nàng nhìn anh một lúc lâu sau thì cuối cùng cũng chịu cười, vì đã nhớ ra anh là ai.
"Tôi nhớ rồi, anh là Cảnh sát chứ gì. Anh đã từng hứa sẽ luôn bảo vệ cho tiểu Hàn, nhớ rồi nhớ rồi..."
Mạn Viên Hân thản nhiên cười nói. Đến tận giây phút này thì bầu không khí giữa cả hai mới khá hơn.
"Nhớ rồi đúng không? Vậy bây giờ em phải ngoan ngoãn nghe lời thì anh mới bảo vệ tiểu Hàn được, nếu không anh sẽ không quan tâm tới mẹ con em nữa đâu."
"Ơ, nghe mà nghe mà. Anh Cảnh sát nói gì tôi cũng nghe hết, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm, chỉ cần anh bảo vệ tiểu Hàn thật tốt là được."
Mới giây trước còn xua đuổi, sang giây sau đã biến thành người nghe lời, cô như vậy mới khiến Vương Chính Phàm nhẹ lòng hơn.
"Được, vậy thì bây giờ em ăn hết bát mì này cho anh, sau đó uống thêm một ly nước cam có được không?"
"Ừm, tôi đã bảo là sẽ nghe lời anh rồi mà. Mì đâu, anh đưa đây đi, tôi ăn hết cho anh coi."
Vương Chính Phàm vẫn cười nhã nhặn, anh hài lòng mang bát mì ra, sau đó lại dùng nĩa cuộn một ít mì, xong đưa lên miệng của Mạn Viên Hân.
"Anh bón cho em!"
"Anh sợ tôi ăn gian nên mới tự bón thế này chứ gì, đã vậy tôi sẽ thể hiện cho anh xem nè."
Nói rồi, Mạn Viên Hân liền há miệng đón lấy phần mì được Vương Chính Phàm bón cho.
Cứ như vậy, một người bón một người ăn, đến khi trong bát không còn sợi sợi mì, trong ly không còn một giọt nước và khi dỗ được Mạn Viên Hân vào giấc ngủ trưa thì Vương Chính Phàm mới chịu rời đi.
Danh Sách Chương: