Đinh Hải Duy há miệng muốn mắng người nhưng chưa kịp thốt ra thành lời thì Lê Ninh Tuấn đã cúp máy, anh mím môi trừng mắt nhìn điện thoại rồi lẩm bẩm: “Lê Ninh Tuấn! Cậu cứ đợi đấy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
Cậu Đinh lại tiếp tục xếp hàng đợi mua trà sữa, anh vô tình nhìn thấy Lý Quỳnh hai mắt vừa mới sáng lên thoắt cái liền biến mất khi thấy cô vui vẻ dắt theo một đứa trẻ qua đường, anh nhớ không nhầm thì cậu nhóc đó đã từng xuất hiện ở hôn lễ của Lê Ninh Tuấn, điều quan trọng hơn là lúc đó anh có nghe loáng thoáng cậu nhóc gọi Lý Quỳnh là mẹ, khi đó anh không để ý lắm bây giờ xem ra cần phải điều tra kỹ rồi, nhìn đứa bé trai ấy chắc tầm năm tuổi tính theo thời gian rất có thể là con của anh.
Đinh Hải Duy không đợi mua trà sữa nữa mà nhanh chóng leo lên xe lái xe đuổi theo Lý Quỳnh, điều tra thì điều tra nhưng anh cũng phải gặp mặt cô hỏi cho rõ ràng mới được.
Lý Quỳnh dẫn con trai đến tiệm gà rán, cô không ăn chỉ gọi một ly nước ngọt rồi nhìn Đậu Đỏ ăn, cậu nhóc ăn được một miếng lại đút cho mẹ mình một miếng. Đang vui vẻ tận hưởng bầu không khí hạnh phúc gia đình, cả người của cô Lý bỗng trở nên cứng đờ khi thấy Đinh Hải Duy, cô rất muốn đứng dậy đi ngay tức khắc nhưng con trai vẫn còn đang ăn, hơn nữa nếu dẫn Đậu Đỏ đi ngay thì sẽ khiến cho anh sinh nghi nên cô chỉ đành cố giữ bình tĩnh, tùy cơ ứng biến.
Chủ tịch Đinh vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống giữa Đậu Đỏ và Lý Quỳnh, anh cong khóe môi mỉm cười cất tiếng: “Thật trùng hợp, em nói xem chúng ta đã vô tình gặp nhau mấy lần rồi có được xem như là chúng ta có duyên với nhau không?”
Lý Quỳnh lộ rõ sự khó chịu, hừ nhẹ một tiếng, có duyên cái gì chứ? Nghiệt duyên thì có, cô không thèm quan tâm đến kẻ trăng hoa trước mặt chỉ mong con trai ăn nhanh một chút để có thể rời đi không thấy gương mặt đáng ghét của Đinh Hải Duy nữa.
Đậu Đỏ thấy mẹ không để ý đến chú lạ mặt thì cũng không thèm để ý, cậu nhóc chỉ gật đầu xem như chào hỏi người lớn rồi tiếp tục cặm cụi ăn đùi gà của mình.
Đinh Hải Duy thấy hai mẹ con không để ý đến mình thì cũng không bực bội, tức giận, anh di chuyển tầm mắt nhìn Lý Quỳnh rồi lại nhìn đứa bé trai bên cạnh, anh vươn tay xoa nhẹ đầu của Đậu Đỏ một cái: “Cậu bé này là gì của em vậy? Trông thật đáng yêu nhìn kỹ anh thấy còn có vài nét giống anh nữa, không phải là con trai anh đó chứ?”
Lý Quỳnh giật mình thon thót, trừng mắt lớn giọng quát: “Anh nói nhăng nói cuội gì vậy hả? Ai con anh chứ? Anh đừng có mà ăn nói bậy bạ, muốn có con quá thì tự đi tìm người mà sinh.” Trong lòng cô phập phồng lo sợ, không dám ở đây thêm nữa bèn vội kéo con trai rời khỏi tiệm gà rán.
Nhìn phản ứng của cô Đinh Hải Duy đã chắc bảy tám phần đứa nhỏ là con trai của mình, anh nhất định phải điều tra rõ chuyện này, không những điều tra kỹ càng mà còn phải nhờ Lê Ninh Tuấn dò hỏi Cố Vũ Huyên, cậu Đinh dám chắc cô Cố biết rõ mọi chuyện.
-------------------------------------------------
Tập đoàn Lê Thịnh
Trợ lý Ngô hay tin Cố Vũ Huyên đến để chụp ảnh quảng cáo cho mẫu sản phẩm mới nhất thì vội chạy vào báo tin cho Lê Ninh Tuấn biết: “Chủ tịch! Cô Cố hiện tại đang chụp ảnh quảng cáo ở tầng ba mươi ạ.”
Lê Ninh Tuấn dừng động tác gõ trên bàn phím ngay lập tức, ngước mặt lên nhìn Ngô Minh Lộc với cặp mắt nghi hoặc, anh nhớ không nhầm thì ngày mốt Cố Vũ Huyên mới đến đây mà, sao lại đổi thành hôm nay rồi?
Ngô Minh Lộc nhìn sắc mặt đoán suy nghĩ của chủ tịch, cậu nhạy bén hiểu ra vội giải thích rõ cho chủ tịch Lê biết: “Đáng lẽ ra là trưa ngày mốt ạ nhưng do ngày mốt cô Cố bận công việc đột xuất nên đã gọi điện xin thay đổi ngày, người của bộ phận đã đồng ý nên cô Cố mới đến đây vào ngày hôm nay.”
Chủ tịch Lê tắt trang làm việc, cài cúc áo vest lại, giả vờ nghiêm túc, lạnh lùng hắng giọng nói: “Đã khá lâu rồi tôi chưa đi kiểm tra tiến độ làm việc của mọi người, cậu cùng tôi đi kiểm tra đi, nơi đầu tiên là studio ở tầng ba mươi.”
Tuy ngoài mặt Lê Ninh Tuấn giả vờ nghiêm chỉnh, tỏ vẻ không quan tâm tới nhưng bước chân của anh đi rất nhanh khiến cho trợ lý Ngô gần như là chạy theo anh. Ngô Minh Lộc lắc đầu bất lực bó tay với ông chủ của mình, đã thích, đã gấp gáp muốn gặp Cố Vũ Huyên muốn chết mà cứ thích ra vẻ, giả vờ không quan tâm này nọ.
Khi Lê Ninh Tuấn xuống tầng ba mươi, bước vào studio thì thấy Lê Trí Cương cũng đã ở đấy, sắc mặt của anh có hơi tối đi, mọi người thấy anh xuất hiện thì vội chào hỏi, Lê Trí Cương mỉm cười lên tiếng: “Có thể đích thân khiến cho chủ tịch của chúng ta xuống đây chỉ có thể là Vũ Huyên thôi.”
Chủ tịch Lê nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt đáp lại với giọng điệu lạnh nhạt, đầy ẩn ý: “Thật không ngờ anh cũng đích thân đến đây quan sát công việc quay quảng cáo này, thật sự rất tận tâm với công việc đấy.”
Lê Trí Cương cười nhẹ không nói gì nữa tiếp tục quan sát công việc quay quảng cáo, anh ta không có ngốc đến mức không nhận ra ý tứ đằng sau lời nói của em họ, không ngờ chưa gì mà Lê Ninh Tuấn đã biết rồi.
Bầu không khí ở studio bỗng trở nên nghiêm túc, có chút ngột ngạt khi có sự xuất hiện của Lê Ninh Tuấn, một mình Lê Trí Cương đã khiến họ toát mồ hôi rồi bây giờ còn có thêm chủ tịch, thần kinh bọn họ căng đến mức muốn đứt luôn.
Cố Vũ Huyên quay và chụp quảng cáo sản phẩm vô cùng thuận lợi nên chỉ mất hơn có một tiếng là hoàn thành công việc, cô thay quần áo rồi đi nhanh về phía của Lê Ninh Tuấn, anh mỉm cười dịu dàng hỏi: “Có mệt không? Đói bụng chưa? Tôi dẫn em đi ăn nha.”
Cô Cố mím môi không trả lời, hai mắt liên tục đảo quanh khi thấy mọi người đang tập trung sự chú ý về phía của mình, cô hơi rụt cổ lại nói nhỏ: “Anh đừng có tỏ ra quen biết như thế chứ, anh xem mọi người đang nhìn chúng ta đấy.”
Lê Trí Cương khoác tay lên vai của Lê Ninh Tuấn vui vẻ lên tiếng: “Tôi và chủ tịch Lê không biết có vinh hạnh mời cô Cố ăn một bữa cơm không?”
Chuyện mấy bữa trước Cố Vũ Huyên vẫn chưa quên, hiện tại cô có chút bài xích với tổng giám đốc Lê nhưng có quá nhiều người ở đây nếu từ chối cũng không tiện, hơn nữa anh ta còn lôi kéo cả Lê Ninh Tuấn cô chỉ đành đồng ý lời mời của Lê Trí Cương.
Danh Sách Chương: