Trợ lý ngồi trong xe vô tình nhìn thấy ‘chó săn’, cô cau mày vội chồm người về phía trước báo cho Trần Tâm Đoan biết: “Chị Tâm Đoan! Bên kia có ‘chó săn’, có lẽ hắn đã chụp được hình ảnh của chị Huyên và chủ tịch Lê rồi ạ.”
Trần Tâm Đoan nhíu mày nhấn ga đuổi theo gã chó săn đó, cô tăng tốc bẻ lái chặn đầu xe của hắn, Lý Quỳnh ngăn cản không cho bạn của mình xuống xe: “Để tớ xuống giải quyết, cậu là người của công chúng không thể hành xử thô lỗ được, rất dễ bị bôi đen.”
Trần Tâm Đoan gật đầu để bạn thân xuống xử lý, gã phóng viên đột nhiên bị chặn đầu xe, mất dấu Cố Vũ Huyên thì giận dữ, xuống xe chỉ thẳng vào mặt của Lý Quỳnh quát lớn, thậm chí gã còn muốn dạy cho cô một bài học, không quan tâm cô là con gái: “Này, cô có biết chạy xe không hả?”
Lý Quỳnh không muốn nhiều lời với mấy kẻ không ra gì, thật thô lỗ chưa gì mà đã muốn đánh nhau, cô bẻ các khớp ngón tay khởi động tay chân xong liền dứt khoát dạy dỗ gã một trận, gã phóng viên co người nằm dưới đất đau đớn, thấy cô tiến lại phía xe của mình, gã nhăn mặt gượng người dậy hỏi: “Cô… cô muốn làm gì?”
Cô Lý mở cửa xe lấy máy ảnh sau đó nhanh chóng xóa hết mấy tấm ảnh mà gã đã chụp Cố Vũ Huyên cùng Lê Ninh Tuấn, xóa xong cô đặt máy ảnh lại vị trí cũ, trước khi rời khỏi còn không quên cảnh cáo: “Sau này anh thấy Cố Vũ Huyên phải đi đường vòng, đừng để tôi thấy anh đăng bài không hay gì về Cố Vũ Huyên nếu không anh cùng tòa soạn của anh chết chắc.”
Gã phóng viên sợ hãi, gật đầu lia lịa, gã sợ người phụ nữ dữ dằn này lại xuống tay đánh mình một lần nữa, nếu bị đánh thêm thì gã còn lại nửa cái mạng mất. Sao trên đời này lại có người phụ nữ đáng sợ, dã man như thế chứ?
Quay trở lại xe, Trần Tâm Đoan giơ ngón cái khen ngợi Lý Quỳnh, ba người các cô ai cũng đều có võ để phòng thân nhưng chỉ có hai người các cô là có thể đánh nhau, Cố Vũ Huyên rất lười cũng rất yếu, mới tập một xíu thôi đã thở không ra hơi, cả người mệt lả, khóc lóc xin nghỉ tập.
Hai người các cô đem chuyện này báo cho Cố Vũ Huyên biết, cô Cố vừa nghe xong thì thở phào một hơi, cũng may là có hai nhỏ bạn thân giúp không thì ngày mai cô trở thành tâm điểm rồi. Chuyện kết hôn này, cô tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được.
Bảy giờ tối, Lê Ninh Tuấn lái xe về nhà không thấy cha mẹ mình đâu anh cũng không hỏi người làm, anh biết cha mẹ của mình lại đi hẹn hò đâu đó rồi. Đang chuẩn bị đi lên phòng, từ phía sau của Lê Ninh Tuấn truyền đến một giọng nói: “Về rồi à? Anh nghe chú thím nói hôm nay em đi thử đồ cưới, sáng mai sẽ bay sang Pháp chụp hình cưới đúng không?”
Lê Ninh Tuấn quay đầu nhìn anh họ rồi khẽ gật đầu ừ nhẹ một tiếng, Lê Trí Cương mỉm cười tiếp tục cất giọng: “Em cứ yên tâm chuẩn bị cho hôn lễ đi, mọi chuyện ở Lê Thịnh đã có anh giúp em xử lý rồi.”
Cậu Lê lại tiếp tục gật đầu rồi uể oải đi lên phòng, đừng ai nhắc đến chuyện hôn lễ với anh nữa, chỉ cần nghe thôi là đã thấy mệt trong người.
Tắm rửa xong, Lê Ninh Tuấn ngồi xuống giường một tay lau tóc một tay cầm điện thoại gọi cho cánh tay đắc lực của mình là Trịnh Vũ: “Ngày mai tôi sẽ sang Pháp, cậu sắp xếp mọi thứ bên đó cho thật chu toàn và báo cáo tất cả công việc của tháng này cho tôi biết.”
Đầu dây bên kia đáp lại một tiếng vâng, đợi ông chủ của mình ngắt kết nối Trịnh Vũ nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng có chút hiếu kỳ, tò mò không biết bà chủ tương lai của mình sẽ như thế nào? Không hiểu sao cậu lại bất giác nhớ lại chuyện năm năm về trước.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Vũ Huyên mang vẻ mặt còn ngáy ngủ lên máy bay tư nhân của Lê Ninh Tuấn, vừa lên máy bay đặt cái mông nhỏ ngồi xuống ghế cô lại tiếp tục nhắm mắt ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, hai mắt vẫn còn chưa nhắm hoàn toàn Cố Vũ Huyên nhìn thấy một bàn tay thon dài đặt gần mình, cô chép chép miệng lẩm bẩm: “Bàn tay ai mà đẹp thế nhỉ? Thật muốn sờ.”
Khoảng thời gian trên máy bay, Cố Vũ Huyên cứ như chú heo nhỏ hết ngủ rồi lại ăn sau đó lại ngủ, không có quản lý với trợ lý bên cạnh cô ăn thoải mái, ăn bất chấp, lỡ có tăng cân thì giảm cân thôi, còn về chuyện bị quản lý mắng cho một trận là chuyện của sau này, hiện tại ăn trước rồi tìm cách ứng phó sau.
Nước Pháp, sân bay quốc tế Charles de Gaulle
Cô Cố đeo kính mát, khẩu trang cùng Lê Ninh Tuấn đi qua cửa an ninh, chủ tịch Lê liếc mắt nhìn người đi bên cạnh, anh đột nhiên cảm thấy mình không phải cưới vợ mà là cưới heo, ngủ một giấc dài trên máy bay rồi mà cô vẫn còn buồn ngủ? Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, diễn viên như cô không sợ mập sao?
Trịnh Vũ đã có mặt ở sân bay từ sớm để đón ông chủ của mình, thấy cô gái đi bên cạnh ông chủ cậu đoán người đó có lẽ là bà chủ tương lai, mặt của cậu có chút đơ ra không hiểu tại sao cô lại trùm kín mít. Đợi sau khi lên xe, Cố Vũ Huyên mới tháo kính mát cùng khẩu trang xuống, Trịnh Vũ ngồi ở ghế lái phụ nghe tiếng sột soạt ở hàng ghế sau liền xoay đầu nhìn, khoảnh khắc cậu nhìn thấy gương mặt của cô Cố, cả người cậu cứng đờ, chết trân, không tin vào mắt của mình. Tại sao… tại sao lại là cô ấy?
Trịnh Vũ hoảng hốt, nuốt nước bọt, di chuyển ánh mắt nhìn sang Lê Ninh Tuấn như muốn thăm dò điều gì đó. Chủ tịch Lê cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Trịnh Vũ liền ngẩng đầu lên, đôi mày hơi nhíu lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
Cậu lắc đầu lia lịa, vội vàng xoay người lại, không thăm dò được điều gì từ ánh mắt, nét mặt của Lê Ninh Tuấn, Trịnh Vũ thầm thở dài trong lòng thật không biết giữa ông chủ và Cố Vũ Huyên là nhân duyên trời định hay là nghiệt duyên đây. Lê Ninh Tuấn và Cố Vũ Huyên hai cái tên này cho dù có như thế nào cũng không thể tách rời được.
Danh Sách Chương: