CHƯƠNG 178: CHÚA TỂ HẮC ÁM SỐNG LẠI.
—o0o—
Rất nhanh, dưới chân Harry, Sirius và Ron bắt đầu xuất hiện một hình tam giác, rồi chiếc nhẫn trên tay Harry tự động bay ra, xoay tròn bên trong.
Sirius chăm chú lẩm bẩm, sắc mặt Ron hơi tái, dưới ánh trăng có thể thấy mắt cậu ta đang không ngừng chuyển, Harry thì đau đớn, bắt đầu từ lúc Sirius ngâm xướng trong đầu cậu như bị ai lấy dao cắt làm đôi, cậu muốn hét lên, muốn lăn lộn trên mặt đất, nhưng cái trận pháp kỳ quái kia lại dính chặt chân cậu, không thể động đậy
Rốt cuộc, khi Sirius càng ngày càng ngâm xướng nhiều, trận pháp dưới chân họ cũng càng lúc càng sáng, đầu tiên Ron thét chói tai, rồi mắt cậu ta tối lại, đầu rũ xuống bất động Sirius quát to một tiếng, một linh hồn màu trắng đục đi ra, hắn bắt được một bóng trắng từ trong cơ thể Ron, “Biết mi không cam lòng mà.” Hắn nói vậy, trực tiếp ấn bóng trắng kia vào cơ thể mình, rồi hình dáng hắn càng rõ ràng.
“Harry Potter, Kẻ Được Chọn nổi tiếng của giới pháp thuật?” Hắn tới càng gần, Harry cảm thấy trán mình càng đau, có cái gì đó như muốn thoát khỏi cơ thể mình, phía sau linh hồn này, Sirius như một con rối gỗ mất đi sinh mạng, chỉ khác là ***g ngực hơi phập phồng chứng tỏ tình trạng của anh tốt hơn Ron nhiều – ít nhất anh còn sống không phải sao?
Linh hồn trắng đục kia tới gần, ngón tay đặt lên vết sẹo tia chớp trên trán Harry, nơi đó như có cái gì đang nhảy lên, “Xem mi biến ta thành cái gì? Bị trói buộc trong cơ thể người khác, bị xua đuổi, bị áp chế.” Mặt hắn bẹp, gần như không có mũi, đôi môi mỏng hơi hơi mở ra, “Nhưng giờ thì tốt rồi, ngay lát nữa thôi là ta có thể sống lại, dựa vào sức mạnh của mi.” Mắt hắn ngập một màu đỏ.
“Đã đến giờ.” Voldemort đột nhiên lớn tiếng nói, rồi theo tay hắn, một bóng trắng màu bạc chậm rãi bị kéo ra khỏi trán Harry, mặt Harry vặn vẹo vì đau đớn, cậu thét chói tai, lại vì trận pháp trói buộc mà không thể phát ra âm thanh, xa xa nhìn qua, chỉ có hai chữ có thể hình dung – quỷ dị.
Lucius núp phía sau, thấy hình ảnh này thì không nhịn được run lên, nhưng trong lòng lại thả lỏng. Vốn y và Snape còn đang buồn bực làm sao để giải quyết mảnh linh hồn trong cơ thể Harry, dù sao cũng là lĩnh vực linh hồn, hơn nữa đã mười mấy năm, rất khó xác định được mức dung hợp giữa mảnh linh hồn và linh hồn của Harry.
Không ngờ Chúa tể Hắc ám lại “giúp” họ giải quyết vấn đề này, Lucius hiểu Voldemort, hắn sẽ không để Harry chết ngay, vì Kẻ Được Chọn mà hắn trả giá rất lớn, hắn sẽ không dễ dàng buông tha nó.
Quả nhiên, sau khi mảnh linh hồn rời khỏi Harry, Voldemort nhanh chóng sai Slughorn tới lấy máu Harry, thuận tiện bảo vệ linh hồn cậu.
Nhưng vì chịu đựng quá nhiều, Harry ngất đi, ba người đang đứng đều ngã xuống, chỉ khác là Ron vĩnh viễn đã mất đi.
Rất nhanh, ở bên cạnh cái vạc rất to kia, Slughorn quắt queo cắt tay Harry.
“Để ta! Để ta cống hiến cho lord!” Mina chợt vọt ra, dựa vào giá trị quân cờ phía sau thì hiện tại không ai phản bác cô ta.
“Để nó tới.” Dựa vào trận pháp và sức mạnh của Hòn đá Phục sinh, Voldemort gian nan dung hợp mảnh linh hồn từ Nagini và Harry, nhưng hắn cũng không duy trì được bao lâu.
“Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con…” Theo giọng của Mina, một đám tro cốt bay ra khỏi mộ, “Máu của kẻ thù, lấy bằng sức mạnh, mi sẽ hồi sinh kẻ thù.” Cô ả nhỏ máu Harry vào vạc, cuối cùng, “Thịt của kẻ bầy tôi, tự nguyện dâng cho, chủ nhân người sẽ hồi sinh.” Mina đeo nhẫn lên tay, rồi không hề do dự nhảy vào, chỉ có một linh hồn làm trụ cột, cần hiến tế cả người.
“Rầm”, cái vạc màu xanh lục sôi lên, như là ác ma địa ngục đã nuốt xong đồ hiến tế tà ác nào đó, rồi, trong ánh mắt cuồng nhiệt của đám Tử thần Thực tử, một người đàn ông tái nhợt đi ra khỏi vạc.
“Mặc quần áo cho ta.” Hắn nói với Bella, giọng không nhẹ như Snape và không kiểu cách như Lucius, nhưng chất quý tộc thì rõ ràng.
“Yes, my lord.” Giọng Bella ngập tràn bất ngờ, lord bảo ả mặc quần áo cho ngài có nghĩa là gì? Lord vẫn coi trọng ả!
Dưới ánh trăng sáng ngời, áo choàng đại biểu cho Chúa tể Hắc ám năm đó lại mặc trên người chủ nhân nó, “Bella, vươn tay mi ra.” Voldemort ra lệnh, người sau nghe lời duỗi ra.
Ngón tay tái nhợt của Voldemort quay một vòng tròn trên dấu hiệu hắc ám ở cánh tay kia, “Không biết sẽ có bao nhiêu kẻ trở lại.” Hắn thì thào, rồi đè mạnh xuống, đưa pháp lực vào, màu dấu hiệu hắc ám trên tay Bella trở nên đậm hơn. Cùng lúc đó, không ít người bên Lucius đều biến sắc, người có dấu hiệu hắc ám đều biết, Chúa tể Hắc ám… sống lại…
“Lord.” Mọi Tử thần Thực tử ở đây đều quỳ xuống, nhưng trong chốc lát, gần như không có Tử thần Thực tử nào mới tới, Voldemort cực kỳ tức giận, hắn sải bước tới cạnh Harry, “Làm nó tỉnh.” Hắn hạ lệnh. Bella nhe răng cười, trực tiếp ném một Crucio, “không cẩn thận” bắn trúng Sirius.
“Ưm”, kết quả Sirius tỉnh lại trước, Voldemort ném một cái nhìn, có người phía sau trói buộc hắn.
“Bella, đừng để ta thất vọng.” Voldemort lạnh lùng nhìn Bella một cái, hắn không thích bầy tôi không nghe lời, nhưng hắn cũng không định trừng phạt chúng ngay lúc này.
Bella nhớ tới thủ đoạn trước kia của Chúa tể Hắc ám, vẫn run lên, ngay khi ả chuẩn bị dùng phương pháp đồng dạng “đánh thức” Harry thì một bóng người trùm đầu chợt xuất hiện, “Ngài Voldemort, đã lâu không gặp.”
Mũ trùm buông xuống, dưới ánh trăng xuất hiện một gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài bạch kim hơi hơi lay động, tên gọi độc nhất chứng tỏ thân phận của người tới – Lucius Malfoy.
Trong nháy mắt, mọi Tử thần Thực tử đều mang trạng thái đề phòng, có người tâm trí không kiên định bắt đầu bồn chồn, đối với thanh thế Chúa tể Hắc ám mười mấy năm trước thì hiểu nhiên kinh doanh của gia tộc Malfoy mười mấy năm qua gây ấn tượng hơn hơn.
“Thật không ngờ lại nhìn thấy ngài ở đây,” Giọng Lucius như vô tình gặp người hàng xóm khi đi dạo vậy, “Hôm nay ánh trăng thật đẹp.”
“Cậu Malfoy,” Giọng nói Voldemort ngập tràn châm chọc, “Sao cậu lại xuất hiện trong này?” Hắn nghĩ, mình chọn sống lại ở đây là cơ mật, sao Lucius lại biết, hơn nữa Lucius biết cũng có nghĩa là Dumbledore đã biết? Vì đi khỏi giới phù thủy một thời gian dài, Voldemort không nắm chắc được tình hình giới phù thủy hiện tại, ví dụ như trong ấn tượng của hắn Dumbledore mới là kẻ thù, mà thật ra trình độ khống chế sức mạnh của Lucius cũng không còn dưới Dumbledore nữa.
“Hôm nay là ngày mà ngài tới giới phù thủy một lần nữa, tại sao tôi lại không thể đại diện cho gia tộc Malfoy chào đón ngài chứ?” Lucius cúi đầu theo kiểu quý tộc, mượn ánh trăng mà sự quyến rũ của Veela được khuếch đại.
Một bên là quý tộc bạch kim đẹp trai, bên kia là Chúa tể Hắc ám tuy đã hủy dung nhưng vẫn khí thế, khu mộ chợt yên lặng.
“Lucius, Chúa tể Hắc ám cho mi cơ hội cuối cùng.” Voldemort trầm mặc một lúc, vẫn lui một bước, hắn không biết Dumbledore có biết chuyện hắn sống lại hay không, tuy rằng rất vui sướng vì có được cơ thể của mình, tuy hắn rất muốn giết Kẻ Được Chọn kia ngay lập tức, nhưng hắn không thể mạo hiểm, hắn cần thời gian.
“Ngài Voldemort, ngài vẫn biết tôi, gia huấn Malfoy, ăn miếng trả miếng, nợ máu phải trả bằng máu.” Lucius nói xong, nở nụ cười đặc trưng cho Malfoy, rồi phía sau y lờ mờ xuất hiện không ít người, tuy đều đội mũ trùm không nhìn rõ mặt nhưng vị trí của họ đã chứng minh thân phận.
Sắc mặt Voldemort hơi thay đổi, sao hắn lại không biết đám ô hợp trung lập không tương đương năm đó lại khiến Lucius tạo thành một thế lực chứ.
“Ngài Malfoy…” Không đợi Voldemort nói xong, bên kia lại xuất hiện một nhóm người, có người độn thổ tới, Voldemort nhịn không được giơ cao khóe miệng, nể mặt một chút Tử thần Thực tử này, tuy không xuất hiện đầu tiên nhưng Chúa tể Hắc ám khoan hồng độ lượng, hắn sẽ tha thứ cho chúng.
Nhưng nụ cười hắn nhanh chóng đọng lại, ngay khi nhóm người kia xuất hiện, cũng là mái tóc ngắn bạch kim phản xạ ánh trăng lạnh lẽo, phía sau là chòm râu trắng và cặp kính nửa vầng trăng thuộc về giáo sư biến hình cũ của hắn – Albus Dumbledore.
“Cha.” Draco nhanh chóng đi vài bước tới cạnh Lucius, rồi nhìn quét trong này, tốt lắm, tuy Harry nằm ở đó nhưng ***g ngực cậu ấy còn phập phồng, cậu ấy còn sống.
“Sev.” Lucius gật gật đầu với Snape, người sau trực tiếp rút ra đũa phép, bảo vệ Aquila và Draco phía sau mình, năm đó anh có can đảm đối diện với Chúa tể Hắc ám, hiện tại anh càng có lý do không thể lùi bước.
“Tom, trò vẫn đi lên con đường này.” Giáo sư McGonagall đã thăm dò tình trạng của Ron, Arthur và Moody đi theo bà, vì vị trí, Sirius bị trói ở phía sua Voldemort, cũng không ai chú ý tới, mà Harry thì gần bên Lucius hơn.
“Giáo sư Dumbledore, Chúa tể Hắc ám không thể đánh bại, trên con đường trường sinh, hắn đi xa hơn bất cứ ai!” Voldemort ngẩng cao đầu, sự bễ nghễ thuộc về Chúa tể Hắc ám không hề che dấu.
Không ít phù thủy ở đây không kìm lòng nổi rùng mình một cái, đây là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, hắn thật sự đã trở lại! Đăng bởi: admin
Danh Sách Chương: