CHƯƠNG 50: LỜI MỜI.
—o0o—
Ba ngày, tròn ba ngày, trong Lều Hét không hề thay đổi, có vẻ rất yên bình.
Nhưng sự yên bình ấy hiển nhiên chỉ có trong Lều Hét, xác thực mà nói trong cái kén màu bạc, dù phù thủy trắng đã nhờ Slughorn lấy một lý do ổn đinh thì bên Voldemort, tròn ba ngày không có tin tức gì đã hoàn toàn làm giới phù thủy nước Anh hỗn loạn.
Các Tử thần Thực tử mới gia nhập bắt đầu đoán xem có phải gia chủ Malfoy đã được lord giao nhiệm vụ hay không, mà các quý tộc mang nhãn hiệu lâu đời lại lo lắng có phải lord hay Dumbledore bắt đầu mở màn với quý tộc họ, cũng không có ít kẻ cơ hội suy xét có nên đục nước béo cò, tranh giành ích lợi về cho gia tộc mình.
Trong hoàn cảnh đó, chỉ có vài người biết sự thật đứng ngồi không yên.
Với Voldemort, hắn cũng không biết cụ thể quá trình thực thi, đương nhiên là một vị lãnh tụ, hắn cũng không cần biết chi tiết đến thế, hắn chỉ cho Orion một lọ độc dược đã thay đổi, sau đó chờ kết quả là được. Voldemort muốn thấy rõ lập trường của máu lai Slytherin này, nhất là… khi không biết người đảm bảo của đối phương là địch hay ta.
Orion thì càng không thể làm gì, đương nhiên ông biết “kế hoạch nho nhỏ” của con gái lớn, cũng không để ý khi người thừa kế cũ “bị đuổi khỏi gia tộc” cũng tham dự, nhưng Lucius xuất hiện quá bất ngờ, mà hiện tại lại càng khó tin.
Orion hiểu gia tộc Malfoy hơn các quý tộc khác, dù sao, gia tộc Black luôn nhằm vào vị trí của gia tộc Malfoy không phải ngày một ngày hai. Gia tộc Malfoy lấy lợi ích làm trọng, lấy gia tộc làm điều kiện đầu tiên, mà nếu Lucius đã biểu lộ lập trường, thì “thị sát Hogwarts” theo lời Slughorn căn bản là không thể, càng miễn bàn là đi ba ngày liền, không hề có tin tức nào.
Điều này không khỏi khiến Orion nghĩ miên man, có phải trong đó có gì sai lệch không chỉ tiếc, phù thủy trắng làm việc ở Hogwarts nhiều năm không phải là không khí, cho tới giờ, tin tức mà gia chủ Black có thể lấy được chỉ là “Lucius chưa bao giờ xuất hiện ở Hogwarts” mà thôi, còn thì chẳng biết gì khác.
Còn buồn bực hơn cả gia chủ Black phải nói tới Dumbledore, là hiệu trưởng Hogwarts, có thể nói Hogwarts không có bí mật nào cả. Mỗi một bức ảnh, một bộ khôi giáp, thậm chí là một góc tường, một cái gương và một hồn ma vô ý nào đó… Hogwarts sẽ luôn có cách “truyền tin” cho người quản lý nó.
Cũng chính vì vậy, Dumbledore “giám sát” được dao động pháp thuật trong phòng làm việc của Slughorn, cũng biết “câu chuyện” giữa trò Prince và Snape. Dumbledore không muốn biết rốt cuộc họ đã làm gì, nhưng khi cụ được “thông báo” Snape đi theo Sirius ra ngoài, đầu óc Dumbledore nhanh chóng vận chuyển.
Gần như không kịp suy nghĩ, ông thay đổi độc dược chuẩn bị cho Lupin thường ngày, đồng thời gọi Potter vào phòng làm việc của mình. Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, Dumbledore bảo đảm Potter đã lỡ hẹn, sao cụ có thể không biết các sư tử nhỏ này luôn yên lặng giúp bạn học của mình chứ?!
Sinh mệnh, linh hồn và thời gian là ba bí mật lớn nhất của giới phù thủy, nếu một phù thủy nợ ân cứu mạng của một phù thủy khác. Merlin ơi! Sinh mệnh luôn công bằng.
Lỡ hẹn, gặp nhau bất ngờ, người sói nổi giận, sư tử nhỏ có lòng… Dumbledore đã lên toàn bộ kịch bản, nhưng cụ không ngờ rằng ngay khi cụ chuẩn bị đi “nghiệm thu” thì mọi chuyện lại chệch ra khỏi quỹ đạo chỉ vì một người – Lucius Malfoy, đã từng là học trò năm sáu của Hogwarts, giờ là gia chủ Malfoy – xuất hiện.
Không phải Dumbledore chưa từng nghĩ mượn sức gia tộc Malfoy, ít nhất cũng không thể nghiêng về bên kia, đã có một thời gian Dumbledore cho rằng mình sắp thành công rồi, đáng tiếc Abraxas lại chết quá sớm! Dù là nguyên nhân gì mà Lucius chọn Tom thì kết quả bây giờ đã là gia tộc Malfoy trung thành với bên kia. Như phản ứng dây chuyền, một đám quý tộc còn lại đang quan sát cũng thay đổi lập trường, khiến Dumbledore phải đau đầu suốt một thời gian dài.
Sau vài lần chạy nhanh, phong trào “thề trung thành” cũng được ngăn lại, nhưng thế lực giới phù thủy nước Anh lại càng phân biệt. Dumbledore hiểu học trò thông minh này của mình, Tom sẽ không kiên nhẫn được bao lâu, một khi vào thế giằng co, chiến tranh sẽ không thể nào tránh được.
Đó cũng là lý do vì sao Dumbledore gần như mặc kệ Voldemort tính kế Snape, cụ cần thí nghiệm xem lực lượng mà bên kia có thể điều động tới, và cả… giúp một vị bậc thầy độc dược tương lai xác định lập trường. Một khi Snape có liên hệ với lãnh tụ Hội Phượng Hoàng tương lai, thì dù tương lai thằng bé có ở bên kia… hừ, Tom vĩnh viễn sẽ không hiểu được, yếu tố đầu tiên để giành thắng lợi chính là phòng ngừa chu đáo.
Nhưng giờ, phù thủy trắng nhìn cái kén màu bạc đang “đứng” yên lặng trong Lều Hét, sốt ruột gần như muốn bứt râu.
Căn cứ vào miêu tả của James và Sirius, người cứu Snape khỏi người sói là Lucius, nói cách khác thứ mình tốn công sức lại để người khác cướp công. Qua đợt này, cộng thêm gia tộc Malfoy mới là người đảm bảo cho Snape, chỉ sợ bậc thầy độc dược tương lai sẽ nghiêng về gia tộc Malfoy. Xét thấy lập trường hiện tại của gia tộc Malfoy, Dumbledore lại bỏ thêm vài viên kẹo vào trong miệng.
Làm gì đây? Ba ngày sau, khi Dumbledore vẫn đứng ở cửa Lều Hét mà không thể nào tiến tới gần, rốt cuộc cụ nhận ra mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Một vị gia chủ quý tộc lâu đời, một vị gia chủ còn chưa có người thừa kế, một cánh tay đắc lực củaVoldemort, sau khi tuyên bố “đi thị sát Hogwarts” cứ thế biến mất không một tăm hơi. Điều này không chỉ là vấn đề che giấu Voldemort nữa rồi, một khi Dumbledore không thể đưa cho họ một giải thích vừa lòng, chỉ sợ chiến tranh sẽ bùng nổ trước, dù sao lý do cũng có sẵn.
Nghĩ đến đây, Dumbledore xanh mặt nhìn cái kén màu bạc không có tiếng động gì một cái, có lẽ cụ nên gặp học trò của mình rồi, dù Tom có muốn chiến tranh hay không.
— Tôi là đường ranh giới vol nhận được lời mời —
“Orion,” Voldemort xoay cái thứ cầm trong tay, chán ghét nhìn màu sắc vàng đỏ của nó, “Ông thấy thế nào?”
“My lord,” Orion cung kính trả lời, “Bầy tôi cho rằng chúng ta nên đi, Dumbledore mời chúng ta chỉ sợ là vì Lucius.”
“Lucius đi “thị sát” Hogwarts,” Khi nói tới Hogwarts, Voldemort bĩu môi, không cho là đúng.
Orin cúi đầu thấp hơn, ông biết chủ nhân ông nói tới các quý tộc đang rục rịch. Một lũ ngu xuẩn! Orion nói trong lòng, lord đã công khai tỏ rõ vị trí của Lucius, những kẻ đó còn muốn đâm đầu vào, thật sự không biết chết là gì đây mà. “Họ đều đang đoán có phải ngài đã giao nhiệm vụ vinh quang nào cho Lucius không.” Orion trả lời khéo léo.
“A?” Sao Voldemort lại không biết suy nghĩ của bọn bầy tôi chứ, hắn không vui vì có kẻ dám khiêu khích với quyền uy của hắn, nhưng hiện tại đang cố gắng làm việc, hắn cũng không định trở mặt với một đám người chỉ vì Lucius. “Vậy xem ra ta không thể không đi rồi, dù sao Lucius làm việc cho ta mà không phải sao?” Từ cuối của Voldemort gần như tiếng “xì xì”, một con rắn lớn màu bạc bò tới.
“My lord,” Orion chảy mồ hôi, ông vội vàng giải thích, “Bella…”
“Orion,” Voldemort cười như không cười nhìn ông, “Ông có biết vì sao Lucius lại xuất hiện ở Hogwarts kông?”
“Không, Merlin làm chứng, bầy tôi cũng không biết” Orion trả lời rất cẩn thận.
[Voldy, cậu đang nói chuyện với tôi hả?]
[Không có gì, Nagini, tới cạnh ta.]
Tiếng xà ngữ xì xì làm Orion lạnh xương sống, rồi con rắn lớn màu bạc từ từ bò qua ông, đuôi rắn còn gõ một cái lên đùi ông.
“Lord.” Orion “bịch” một tiếng quỳ xuống, ông dùng đầu gối lướt về trước mấy bước, hôn vạt áo choàngVoldemort, “Xin ngài hãy tin lòng trung thành của gia tộc Black, huống chi Lucius là vị hôn phu của Cissy.”
Một hồi lâu, trong phòng không ai nói chuyện.
[Voldy à, sao người đó không nói nữa, muốn tôi ăn ông ta sao?]
[Không, Nagini, đứng im đừng nhúc nhích.]
[Bữa tối thêm hai dê con nha!]
[Không được!]
[Hai thôi mà, Voldy hẹp hòi!]
Orion cứng người nhìn con rắn lớn giao tiếp với chủ nhân nó rồi cuộn vòng trên đất, như có vẻ rất đau đớn. Lord là Xà Khẩu, con rắn màu bạc kia nghe nói đã đi theo ngài rất lâu rồi, nhưng mà… Orion căng thẳng, lord đang cảnh cáo mình sao, gần đây quả thật gia tộc Black hơi quá trớn.
Nghĩ vậy, Orion vội vàng cúi người xuống, “Lord, xin cho bầy tôi bù lại khuyết điểm, cùng ngài đi theo lời mời, bầy tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của ngài bằng cả tính mạng!”
Voldemort đã nghe quen lời thể hiện lòng trung thành này, trong lòng đã bắt đầu không kiên nhẫn, đúng là hắn định cảnh cáo gia tộc Black, nói cho họ biết lần này hắn ngầm cho qua cũng không có nghĩa gì. Mà Orion vô cùng biết chừng mực, hắn cũng rất vừa lòng.
Có điều, xem ra sự xuất hiện của Nagini mang tới bất ngờ lớn? Nghĩ lại kế hoạch vĩ đại của mình,Voldemort đột nhiên có ý khác.
“Orion, điều ông vừa nói là thật chứ?” Voldemort nhẹ nhàng hỏi.
“Merlin trên cao! Bắt đầu từ ngày ngài quyết định mở rộng máu trong, gia tộc Black chính là cây kiếm sắc bén của ngài!” Nhớ tới ước nguyện ban đầu, Orion mặt mày hồng hào! Cho tới giờ ông đều có một giấc mơ mở rộng gia tộc Black, nhưng sau khi gặp Abraxas giấc mơ của ông hoàn toàn tan biến.
Đẹp trai khôi ngô, pháp lực tinh thuần, gia thế cao quý… Abraxas áp chế mình ở khắp mọi nơi, mà Orion không thể thay đổi. Ngay lúc ông đang muốn từ bỏ, chủ nhân của ông như Merlin tái thế, noi theo dòng máu Slytherin cao quý nhất, pháp lực cường đại, và quyết tâm khôi phục địa vị máu trong, Orion cảm thấy đây là cơ hội mà Merlin cho gia tộc Black. Nên ông không hề do dự dâng cả gia tộc, lúc này đây, nhất định ông phải giành trước Abraxas!
“Vậy thì, Orion, ông không phiền nếu lập một lời thề?” Voldemort âm thầm thông qua dấu hiệu hắc ám làm giảm phòng bị của Orion.
“Merlin trên cao, lấy dòng máu gia tộc Black thề rằng, chỉ cần gia tộc Black còn tồn tại, sẽ đặt sinh mạng của lord lên đầu tiên.” Orion Black gần như là gào lên, trong đầu ông tràn ngập thành tựu vì đã để Abraxas phía sau mình.
“Tốt lắm! Orion, lòng trung thành sẽ được Chúa tể Hắc ám ban vinh quang!” Voldemort lấy ra một cái nhẫn đá màu đen từ trong tủ, “Đây là đồ vật của gia tộc Slytherin, hiện tại ta giao cho ông bảo quản, hy vọng ông sẽ không làm Chúa tể Hắc ám thất vọng.”
“Yes, my lord.” Orion kích động tới mức run rẩy cả môi, hai tay ông cầm lấy nhẫn, “Lord, bên Dumbledore.”
“Ngày mai ta sẽ về, Orion, Chúa tể Hắc ám cho ông cơ hội này.” Voldemort vừa lòng nhìn biểu hiện của Orion, nghe nói gia tộc Black rất cực đoan, khi đã lựa chọn sẽ đi đến hết con đường. Đăng bởi: admin
Danh Sách Chương: