CHƯƠNG 22: KỲ NGHỈ GIÁNG SINH.
—o0o—
Tuy Snape từ chối gia nhập vào gia tộc Blique, nhưng toàn bộ Slytherin vẫn bắt đầu hình thành ba trận doanh: một là phục vụ cho vị đại nhân cao quý kia, một là từ chối hay không rõ lập trường như gia tộc Malfoy, còn một thì biểu hiện trung lập rõ ràng.
Trong nhất thời, Slytherin sóng ngầm khởi động, vô số rắn nhỏ ở phòng sinh hoạt chung, thư viện rồi đủ loại trường hợp lén lút thăm dò lẫn nhau, không ai có thể không thuộc về trận doanh nào.
Ngay lúc không khí Slytherin càng ngày càng khẩn trương, kỳ nghỉ Giáng sinh tiến tới, đúng lúc nhận được tin Lucius gửi về, Abraxas hiếm khi cáo ốm với giới xã giao quý tộc, cũng tỏ vẻ biệt thự Malfoy sẽ không tiếp khách trong lễ Giáng sinh, hy vọng mọi người thứ lỗi. Phần lớn các quý tộc đều tỏ vẻ tiếc hận, nhất là các tiểu thư chưa từ bỏ gả vào gia tộc Malfoy lại càng thất vọng vô cùng. Chỉ có vài máu trong lâu đời như suy nghĩ nhìn thư thông báo của Abraxas, cũng có một đôi tay vò nát bức thông báo này.
“Lord, chúng ta làm sao giờ?” Nếu Abraxas ở trong này, nhất định chú sẽ có thể nhận ra giọng nói này là đương nhiệm gia chủ Black, cha của Sirius.
“Không phải lo, nếu đàn anh Malfoy không khỏe thì nên nghỉ ngơi thật tốt, Orion, thay ta hỏi thăm, dù sao, “người bệnh” cần phải được “tĩnh dưỡng”.” Người được xưng là “lord” nâng một đóa hoa hồng đỏ, vài cái lên xuống, bông hoa vốn kiều diễm như bị hút nước, nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Orion Black nheo nheo mắt, Malfoy xưng bá giới phù thủy cũng đủ lâu, nếu lần này anh ta không tới, không bằng giao vị trí “quý tộc đệ nhất giới phù thủy nước Anh” cho gia tộc Black.
Abraxas không phải chỉ vì Lucius mà truyền tin, dù sao, chú cũng không thể nào hoàn toàn tin một phù thủy nhỏ năm thứ tư sẽ có chuyện gì “quan trọng đến nỗi” nói với chú, nhưng kỳ nghỉ này nên nói với Lucius tình thế hiện tại của giới phù thủy là cực kỳ cần thiết. Thêm một năm nữa, Lucius liền trưởng thành, vị trí gia chủ này, nên để thằng bé nhanh chóng thích ứng.
Lucius cứ thế mang theo Snape vẻ mặt lo lắng về tới gia tộc Malfoy, dọc đường, thu hoạch vô số loại “an ủi”.
“Hoan nghênh, Severus.” Abraxas không để ý việc đối xử với Snape tốt một chút trong phạm vi cho phép, nhất là bắt đầu từ lúc họ hợp tác gia tộc Malfoy lại mở thêm một hầm bạc trong Gringotts.
“Cháu xin lỗi vì đã làm phiền, chú Abraxas.” Snape biểu hiện lễ nghi.
Lucius nửa kiêu ngạo nửa buồn bực nhìn lễ nghi của Snape, nếu cậu ấy biểu hiện chỉ bằng một nửa khi đối mặt với cha mình thì số người khiêu khích trong Slytherin sẽ giảm rất nhiều, cho tới giờ quý tộc cũng không phải hình thành từ một sớm một chiều, mà có được lễ tiết từ xưa cũng mang nghĩa xuất thân và bối cảnh.
“Vậy, Luci, con có thể tới phòng làm việc của con trước, văn kiện phải xử lý đều ở bên trái.” Abraxas nói.
Lucius cũng biết Snape có việc cần “một mình” nói với cha, nhưng trong lòng lại không tình nguyện.
“A, cha à, người giao toàn bộ việc của người cho con.”
“Luci, về sau con cần phải làm.” Abraxas vẫn từ ái, tận sâu trong ánh mắt là mạt sầu lo không thể xua đi.
“Dạ, thưa cha.” Lucius nhận ra ý khuyên bảo trong giọng nói của Abraxas, y cung kính cúi đầu, liền quay đầu ung dung rời khỏi.
“Như vậy, Severus, cháu tìm chú có chuyện gì?”
“Chú Abraxas,” Snape liếc nơi Lucius biến mất, “Cháu nghĩ chúng ta cần một hoàn cảnh yên tĩnh, không có người làm phiền, nhất là…” Anh do dự một chút, nhưng nghĩ tới mục đích hôm nay vẫn cắn răng nói ra miệng, “Gia tinh.”
Sắc mặt Abraxas rốt cuộc thay đổi lần đầu tiên từ lúc Lucius và Snape tiến vào, “Chú cho rằng, cháu biết gia tinh tới giờ cũng sẽ không phản bội chủ nhân của mình.”
“Mọi việc luôn có bất ngờ, chú Abraxas.” Thật ra Snape cũng không chắc chắn hiện tại gia tinh tên “Dobby” kia có phải đã ở biệt thự Malfoy hay không, tuy gia tộc Malfoy còn chưa phải là Tử thần Thực tử, nhưng ai cũng không biết trong đầu những gia tinh không bình thường kia suy nghĩ cái gì, nếu nó cảm thấy Chúa tể Hắc ám mới là Kẻ Được Chọn của bọn nó… Merlin ơi! Vậy hôm nay Snape tuyệt đối là tự tay dâng mình tới Chúa tể Hắc ám rồi.
Abraxas cẩn thận nghiên cứu sắc mặt Snape, như là lần đầu tiên quen biết cậu, thật lâu sau, “Được, Severus, đi theo chú.”
— Tôi là đường ranh giới Abraxas tiến vào mật thất —
Giống như kiếp trước được Lucius dẫn theo, Abraxas cũng dẫn Snape đi về phòng làm việc, đi qua bức họa mỹ nhân ngư dưới ánh trăng thì dừng lại. Abraxas vung đũa phép, mỹ nhân ngư trong bức họa hé miệng, ca hát trong im lặng, rồi bức họa mở ra, Abraxas đi vào.
Snape đứng trong cái phòng không khác lắm so với trí nhớ không nhịn được oán thầm, có phải anh không nên cười nhạo bạn tốt của mình kiếp trước “giống hệt tên nhà giàu mới nổi giấu mọi thứ trong mật thất” nữa không. Nhìn xem căn phòng này ở thời Abraxas, Snape sâu sắc cảm thấy kỳ thật Lucius đã cố gắng giảm bớt rồi.
“Đây là mật thất gia tộc Malfoy, chỉ có gia chủ mới có thể mở ra, đương nhiên, Snape nhìn cháu cũng không giật mình.” Trong giọng nói Abraxas có chút lạnh lùng, chú đứng đối diện Snape, nắm chặt cây gậy rắn. Dọc theo đường đi chú đều quan sát phản ứng của Snape, là một Slytherin, không hề do dự đi theo một người khác tiến vào một nơi xa lạ, hoặc người này cũng không cẩn thận, hoặc là cậu ta chắc chắn không có nguy hiểm.
Dựa vào hiểu biết với Snape, Abraxas trực tiếp chọn cái thứ hai, như vậy, biểu hiện Snape cũng đưa tới cân nhắc, mật thất là trụ cột của một gia tộc, nhưng trong trí nhớ Abraxas chưa từng tiếp Snape tới nơi này. Thậm chí nghĩ xa hơn, quan hệ giữa Snape và Luci… Mắt Abraxas trở nên sâu thẳm, nếu chú không có được một lời giải thích, chú thà rằng hôm nay nhốt Snape vĩnh viễn tại đây, gia tộc cao hơn mọi thứ.
Mối quan hệ giữa Snape và gia tộc Malfoy tính ra cũng gần hai mươi năm, bằng vào kinh nghiệm đó, Snape biết nếu hôm nay anh bước vào đây, cũng có nghĩa mình không còn đường lui nào khác.
“Nếu ngài bằng lòng, một lời thề Bất Khả Bội thì sao ạ?” Snape khẽ nói.
Abraxas giơ gậy rắn ra, “Đương nhiên.”
Đũa phép và gậy rắn hai người đối xứng, một tia sáng màu xanh lục vươn ra từ đũa phép Snape, “Chú hứa vĩnh viễn sẽ không lộ ra nội dung chúng ta nói chuyện ngày hôm nay với bất kỳ ai với bất kỳ phương thức nào chứ?” Giọng Snape.
“Chú bằng lòng.” Abraxas nói.
“Chú hứa sau khi chúng ta nói xong sẽ không dùng nội dung đó uy hiếp tính mạng của cháu chứ?” Snape chừa cho mình một đường lui.
“Chú bằng lòng.” Abraxas nhẹ nhàng thở ra, có điều kiêng kị mới là bình thường.
Cuối cùng, Abraxas nói, “Cháu hứa vĩnh viễn sẽ không làm hại gia tộc Malfoy chứ?”
Vấn đề này có hơi quá, rõ ràng vượt qua mong muốn của Snape, nhưng mà, “Cháu bằng lòng.” Dù sao kiếp trước anh chỉ thua thiệt mình gia tộc Malfoy, càng miễn bàn khi Abraxas nói Snape lại nhớ tới kiếp trước Draco thầm thì trước mộ viên Malfoy, “Con không trách ba đỡ đầu”.
Tia sáng xanh lục thứ ba nối liền, biểu thị thần chú thành lập khế ước bắt đầu quấn quanh cổ tay Abraxas và Snape, một vòng, hai vòng, ở vòng thứ ba khi lập tức hoàn thành hoa văn lại đột nhiên chạm tới điều gì đó tan đi chậm hơn tốc độ thành hình. Snape khó nén được kinh ngạc, mà Abraxas lại như có điều suy nghĩ.
“Severus,” Nhìn hoa văn biến mất, Abraxas chợt mở miệng hỏi, “Luci vì cháu làm đảm bảo, cháu đã xem hoa văn trên người thằng bé chưa?”
Snape nhớ tới con dơi trên ngực Lucius, vành tai lặng lẽ đỏ lên, “Dạ.”
Abraxas nhìn cậu một cách quỷ dị, thái độ đột nhiên trở nên nhu hòa, “Không cần lời thề Bất Khả Bội, chú tin cháu.”
Snape ngạc nhiên nhìn chú, kết giao giữa các Slytherin cho tới giờ đều ngập tràn thăm dò, mà Abraxas khi thấy lời thề Bất Khả Bội thất bại lại đi tin tưởng tuyệt đối là không bình thường. Có điều Snape cũng không phải Dumbledore, nghĩ không ra anh sẽ không nghĩ nữa, chỉ cần kết quả có lợi với anh là tốt rồi.
“Cháu đến từ tương lai…” Câu nói đầu tiên của Snape đúng là đã làm gia chủ Malfoy đương nhiệm giật mình.
“Du lịch thời không?” Abraxas nhíu mày, trong lòng đã bắt đầu nhớ lại ghi chép của gia tộc Malfoy về phương diện này.
“Cháu cũng không rõ, vừa tỉnh dậy cháu đã ở đây.” Snape cũng không nói thật.
“Vậy, thân phận của cháu là.” Abraxas nhanh chóng dứt bỏ vấn đề này.
“Severus Snape, giáo sư độc dược Hogwarts, chủ nhiệm Slytherin, đến từ mười năm sau chiến.” Snape bình tĩnh, nhớ tới sau chiến Slytherin tiêu điều, Lucius qua đời, anh không thể không vận chuyển Bế quan Bí thuật để khống chế tâm trạng của mình.
“Sau chiến?” Abraxas mẫn cảm chú ý tới từ mấu chốt.
“Dạ, ở quá khứ của cháu, có một vị Chúa tể Hắc ám bắt đầu quật khởi từ khi cháu còn năm thứ ba, năm thứ sáu cháu được dẫn tới ra mắt ông ta, sau khi tốt nghiệp tự xưng là Tử thần Thực tử, năm 1981 vì một lời tiên đoán mà bị một đứa trẻ con 1 tuổi đánh bại,” Snape nói đến đây, trong giọng nói không giấu được khinh thường, Abraxas không ngừng dùng tay ma sát cây gậy rắn, “14 năm sau, Chúa tể Hắc ám ngóc đầu trở lại, Dumbledore lãnh đạo Hội Phượng Hoàng lần thứ hai đả bại Chúa tể Hắc ám.”
“Một câu chuyện vô cùng hấp dẫn.” Abraxas châm chọc, “Chính nghĩa luôn chiến thắng cái ác, vậy, Severus, lập trường của con?”
Đến đây, trong lòng Snape thở dài một tiếng, “Gián điệp hai mang.” Đăng bởi: admin
Danh Sách Chương: