Cơn đau từ ngực chạy thẳng lên đại não, khiến Vô Ngôn hoảng hốt bừng tình. Sờ soạng vết thương đã được băng bó kỹ càng, y nhăn mặt, khẽ rên siết. Tay phải đụng phải một mái đầu đang gục bên cạnh giường. Vô Ngôn cúi nhìn, bình tình thở ra một hơi khi nhận ra đó là Thẩm Yên. Vừa nghe tiếng động, Thẩm Yên choàng bừng tỉnh
“Phu quân, phu quân, chàng tỉnh rồi sao?”
Trông thấy hoa dung thất sắc của nàng, đau đớn nơi đầu ngực tan vài phần. Thẩm Yên đỡ Vô Ngôn ngồi dậy, dựa lưng sau thành tường. Nàng còn đặt thêm một cái gối giúp y dễ chịu hơn. Vô Ngôn ho khan mấy tiếng. Thẩm Yên lo lắng, một tay chặn trên ngực, cất giọng run run
“Phu quân có làm sao không? Chàng thấy trong người thế nào rồi?”
Cử chỉ ân cần, sự quan tâm dịu dàng làm trái tim Vô Ngôn nóng lên. Tảng băng dù có lạnh đến mấy nhưng trái tim vốn mang dòng máu nóng, vẫn âm ỉ đợi ngày phun trào
“Ta không sao!” Vô Ngôn áp chế cơn đau, nhẹ lắc đầu để nàng bớt lo lắng
“Chàng đợi chút, để ta gọi người mang thuốc đến cho chàng”
Vô Ngôn trông theo bóng dáng cuống quít của nàng không tự giác nâng khóe môi. A Tang và A Kỳ xuất hiện, chắp tay hành lễ
“Có truy bắt được thích khách không?” Nhanh chóng trấn định, trong con ngươi không còn sự ôn nhu khi nãy, cất giọng trầm thấp
“Bẩm chủ nhân, đã bắt được nhưng thích khách….” A Tang là người trả lời
“Tự sát?” Vô Ngôn ném ánh mắt sắt lạnh khiến sóng lưng cả hai lạnh ngắt, đầu càng cúi thấp hơn
“Tra xem còn manh mối nào không?”
“Thuộc hạ đã rõ!” A Tang, A Kỳ đồng thanh lên tiếng
“Phu quân, thiếp mang thuốc tới rồi đây!”
Vừa lúc Thẩm Yên và Tịnh Lan trở về phòng. Hai hộ vệ hành lễ rồi nhanh chóng rời điThẩm Yên không hay biết câu chuyện vừa rồi, nàng vui vẻ bưng bát thuốc đang đặt trên khay gỗ do Tịnh Lan cầm, ngồi xuống giường, phồng má chu môi thổi thổi một muỗng, đưa tới trước mặt Vô Ngôn.
“Thuốc mới sắc xong, chàng uống đi cho mau khỏe”
“Ừ” Vô Ngôn há miệng, để Thẩm Yên đút thuốc cho mìnhĐút một muỗng lại lấy khăn chấm môi cho chàng. Thẩm Yên chăm Vô Ngôn từng chút kỹ lưỡng. Một vị đốc chủ lạnh lùng, kiêu ngạo nay như thiếu gia, công tử được kẻ hầu người hạ chăm bẩm. Tịnh Lan đứng một bên, tay siết khay gỗ, tâm tình chùn xuống
“Xin lỗi phu quân! Do thiếp vô dụng khiến chàng bị tên hắc y kia gây khó dễ” Thẩm Yên nhìn Vô Ngôn kéo lại áo trong, che đi vết thương dâng lên niềm xót xa
“Không sao rồi! Tên thích khách kia cũng đã bị trả giá”
“Chàng bắt được hắn rồi sao?”
“Bắt được nhưng y đã tự vẫn”
Tên hắc y hẳn là biết rõ thà rằng tự sát còn hơn để rơi vào tay đốc chủ đông xưởng. Những hình phạt lăng trì tàn khốc của đông xưởng không một ai không biết. Kẻ vào đó không mất mạng thì cũng tàn phế. Bách Lý Vô Ngôn thi hành pháp luật, tuy thủ đoạn tàn bạo nhưng khiến tất cả những kẻ có ý đồ bất chính cũng phải khiếp sợ. Tự sờ lên gáy liệu có muốn sống tiếp hay không trước khi làm việc gì.
Bất giác Thẩm Yên muốn biết liệu có nguyên nhân gì khiến Vô Ngôn phải từ bỏ một thân nam tử, trở thành hoạn quan, làm vũ khí đắc lực cho nhà vua.
Cũng nhờ có chuyện này xảy ra, Vô Ngôn phải ở lại cùng phòng với Thẩm Yên. Tối đến, nàng tự giác trải chiếu, đem chăn gối nằm dưới đất, sát bên giường Vô Ngôn. Y ngồi trên giường, tay lập sách, trông thấy nàng như vậy cúi đầu nói.
“Nàng tới gian phòng khác mà nghỉ ngơi, Bách phủ không thiếu phòng. Nàng đừng nằm dưới đất như vậy người ngoài không biết lại bảo ta bạc đãi thê tử”
“Thiếp không đi đâu hết. Thiếp ở đây chăm sóc chàng” Thẩm Yên quả quyết
“Có A Tang, A Kỳ túc trực bên ngoài là được rồi” Vô Ngôn vẫn không hiểu
“Thứ nhất là do thiếp mà chàng bị trọng thương. Thứ hai, nếu không nhìn thấy chàng một khắc thiếp sẽ rất lo lắng. Thứ ba, thiếp không ngại nằm dưới đất, chỉ cần ở gần chàng là đủ”
Những lời bộc bạch quá mức thẳng thắn khiến Vô Ngôn á khẩu, không biết phản ứng thế nào. Nếu trước đây hắn dễ dàng khước từ, thậm chí sai người tống cổ nàng ra ngoài không một chút suy nghĩ. Nhưng không hiểu sao hắn cũng muốn ỷ lại sự săn sóc của nàng. Nàng không ngại tảng băng vừa lạnh ngắt vừa cứng rắn, cứ thế đâm đầu, Vô Ngôn có chút bất đắc dĩ. Hiện giờ hai người đã là phu thê, nàng đối với hắn lại hết mức nhất kiến, hắn đâu có lý do đuổi nàng đi.
“Trời lạnh, nàng nằm dưới đất sẽ bị nhiễm phong hàn”
“Vậy thiếp biết ngủ ở đâu đây?” Thẩm Yên không muốn nằm cách xa Vô Ngôn. Nhìn một lượt quanh phòng, lén nhìn hắn, che dấu một nụ cười bí hiểm, khẽ nói “Hay là thiếp ngủ chung giường với chàng nhé!”
Không đợi Vô Ngôn phản bác, Thẩm Yên nhanh hơn điện xẹt xông thẳng lên giường . Thẩm Yên bò ngang người y, yên vị bên trong. Vô Ngôn cứng đơ, bị nàng chen vào trong, chỉ đành nhích ra ngoài một chút
“Phu quân, như thế này rất tiện để chăm sóc chàng đó”
Vô Ngôn nhìn đôi mắt ánh lên một chút giảo hoặc của nàng, đánh ực trong lòng một tiếng. Hắn sao không đuổi nàng khi có thể nhỉ?
“Phu quân khuya rồi, chàng tắt nến nghỉ sớm cho khỏe” Thẩm Yên nằm xuống, yên vị tư thế thoải mái nhất, ngước nhìn Vô Ngôn vẫn không dám nhúc nhích, thỏ thẻ lên tiếng. Nghe như tiểu nương tử đang vòi vĩnh, muốn trượng phu nhanh động thủ.
Vô Ngôn năm nay cũng đã hai chín tuổi, hơn nàng hẳn mười tuổi. Nàng dẫu sao cũng là một cô nương mới lớn, còn không biết ngại ngùng, hắn nam nhi đại trượng phu việc gì run sợ trước một cô nương. Người khác biết được còn đâu mặt mũi của đốc chủ uy nghiêm. Ngủ thì ngủ, nàng dám giở trò, hắn cũng…đâu làm gì được, có gì mà phải sợ =))
Danh Sách Chương: