• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm qua bị Thẩm Yên bất ngờ tập kích, Vô Ngôn không kịp phòng bị. Sáng nay, y đã ngồi đợi sẵn. Quả nhiên, nàng thật là kiên trì. Thẩm Yên thò đầu vào đã nhìn thấy một gương mặt không cảm xúc.

“Ta đã nói nàng không cần đến hầu hạ”

Thẩm Yên không nói không rằng, vắt khăn đưa qua cho Vô Ngôn. Y chần chừ không muốn tiếp nhận. Thẩm Yên trừng mắt khiêu khích như muốn nói vậy để ta lau cho chàng. Vô Ngôn chỉ đành cầm lấy. Độ ấm vừa phải, lau lên mặt mang lại cảm giác dễ chịu.

“Được rồi! Để ta tự thay!”

Thẩm Yên định cầm lấy y phục muốn giúp y thay đồ liền bị ngăn lại. Thẩm Yên ngẩn ra đôi chút, rồi ngoan ngoãn nghe theo. Đặt bộ đồ xuống giường, quay đầu thu dọn chậu nước rồi rời đi.

Nàng không nói một lời nào. Không giống thường ngày bô ba đủ thứ phiền phức, còn có những hành động xầm bậy. Lần này chỉ tâm tâm niệm niệm giúp y, khiến y ngẩn ra đôi chút.

Sau khi bãi triều hồi phủ, nàng đã có mặt ở đại sảnh niềm nở đón y. Cơm nước đều tự mình mang đến, không quên tiện thể làm đồ ăn cho hai vị hộ vệ.

Mấy ngày liên tục nàng âm thầm bồi hắn. Không biết từ lúc nào, hắn vô thức tiếp nhận sự tồn tại của nàng. Đến cả đồ ăn, bị nàng thay thế, hắn cũng không nói gì. Hắn lại muốn nếm thử. Không nghĩ nàng nấu nướng lại hợp khẩu vị hắn đến thế.

Thẩm Yên ngồi trong phòng thầm dự tính. Đã hơn mười ngày, Vô Ngôn không có tránh né, hất hủi nàng ra nữa. Đã đến lúc tiến lên một bước.

“Phu nhân!” A Kỳ đang canh gác bên ngoài, thấy Thẩm Yên bưng một khay đồ ăn đi tới, chấp tay hành lễ

“Tối nay ta làm chút canh gà đông tảo ngâm thuốc bắc, uống vào vừa ấm vừa rất tốt cho sức khỏe. Ta có chuẩn bị thêm cho hai huynh, chén này là dành cho phu quân”

“Cảm tạ phu nhân. Để thuộc hạ mang vào trong!” A Kỳ đưa tay đỡ giúp Thẩm Yên

“Canh này phải uống khi còn nóng mới ngon. A Tang, huynh ấy đâu rồi?” Thẩm Yên đảo mắt tìm kiếm

“Huynh ấy đang ở hậu viện thu xếp ít công việc”

“ Vậy huynh mau mang cho huynh ấy dùng, để nguội sẽ mất ngon”

“Như vậy không được. Thuộc hạ đang canh gác” Dù đồ ăn ngon trước mắt có hấp dẫn cỡ nào, A Kỳ vẫn biết trọng trách của mình

“Huynh chỉ đi một lúc rồi về thôi mà. Để ta mang canh vào cho phu quân rồi bẩm báo cho chàng biết là được. Huynh mau đi nhanh, ta cũng mang vào cho phu quân dùng ngay”

A Kỳ đầu óc đơn giản. Giọng điệu phu nhân quá mức nỉ non. Hắn nghĩ mấy hôm này thái độ của chủ nhân đối với phu nhân có sự thay đổi rõ rệt, hắn nên tác thành cho hai người. Thẩm Yên mừng thầm khi người canh gác là A Kỳ chứ không phải A Tang. A Tang là mẫu trung khuyển, nói gì cũng không lay chuyển. Đối phó với A Kỳ không mất nhiều công sức. A Kỳ vui vẻ bưng hai chén canh chạy đi tìm A Tang. Thẩm Yên đẩy cửa bước vào phòng

“Sao nàng vào được đây?” Vô Ngôn nhíu mày nhìn nàng

“Hôm nay thiếp làm chút canh bổ mang cho phu quân. Thiếp có làm cho hai vị hộ vệ nhưng A Tang không có ở đây để dùng. Là thiếp nói phải ăn lúc còn nóng mới ngon, nên đã nói A Kỳ hộ vệ mau tìm A Tang ăn cùng. Thiếp bảo để thiếp bẩm báo lại với phu quân. Người đừng trách phạt A Kỳ nhé!” Thẩm Yên đặt khay đồ ăn lên bàn, múc ra một chén nhỏ, kể lại đầu đuôi sự tình rất đỗi tự nhiên như thể đó không phải nằm trong tính toán của nàng. Vô Ngôn cũng không bận tâm thêm nữa, tiếp tục xử lý công vụ.

“Phu quân, chàng mau ăn đi cho nóng!” Thẩm Yên trực tiếp bưng bát canh tới tận bàn

“Được rồi! Nàng cứ để đấy!” Tài nghệ nấu nướng của Thẩm Yên đã dần chinh phục y. Nhìn bát canh kia, Vô Ngôn cũng có chút đói bụng. Y cũng không từ chối, chỉ là vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm.

Thẩm Yên ngồi xuống bên cạnh Vô Ngôn, bưng bát canh, múc một muỗng, thổi khí nóng rồi đưa tới trước miệng y.

“Chàng ăn liền mới ngon được. Canh này thiếp hầm ba canh giờ lận đó. Thịt gà mềm vừa phải, thêm vài vị thuốc đông y giúp lưu thông mạch máu, trừ ho giải cảm. Chàng nếm thử thiếp làm có vừa miệng không?”

Vô Ngôn liếc nhìn muỗng canh đã đưa tới sát miệng, lại nhìn sự chờ mong của nàng. Bàn tay bưng bát nóng phát hồng. Vô Ngôn hé miệng nuốt một ngụm. Thịt gà ngọt mềm, quyện cùng vị thuốc thơm lừng.

“Thế nào? Có ngon không?” Thẩm Yên vui mừng khi thấy y đã chịu tiếp nhận thành ý của mình

“Ừm” Vô Ngôn vẫn giữ một bộ mặt không cảm xúcThẩm Yên không vội, nàng lại múc thêm một muỗng, đưa đến miệng y. Vô Ngôn vô thức há ra, đem những ngọt ngào kia nuốt trọn.

“Được rồi! Đưa đây, ta tự ăn!”

“Ừm, vậy chàng ăn đi!” Thẩm Yên say mê ngắm nhìn Vô Ngôn từ tốn ăn hết bát canh, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Cả hai ở bên nhau không nói lời nào. Thẩm Yên nhẫn nại ngồi xem hắn phê duyệt công văn. Khi mực khô, tiện tay mài dùm y

“Cũng khuya rồi, nàng về phòng nghỉ đi. Ta còn phải xử lý công vụ”

“Thiếp….” Thẩm Yên khẽ cúi đầu

“Sao vậy?”

Thẩm Yên ôm lấy cánh tay Vô Ngôn, ghé đầu lên vai y. Vô Ngôn sững người. Nàng vẫn thường có những hành động càn quấy như vậy nhưng lần này hắn lại không đẩy nàng ra.

“Thiếp ngủ một mình sợ lắm!”

Vô Ngôn bị giọng điệu yêu kiều của nàng làm cho choáng đầu. Tịnh Lan báo cho hắn biết hầu như đêm nào nàng cũng không được yên giấc. Mấy ngày đầu Tịnh Lan còn chịu ngủ chung với nàng, nhưng Tịnh Lan lại không thích như vậy nên Thẩm Yên đành phải ngủ một mình.

“…”

“Phu quân, dù chàng có thế nào, ta cũng chấp nhận. Ta là thê tử của chàng, cả đời này ta chỉ coi chàng là nam nhân của ta”

Vô Ngôn chấn động toàn thân. Một hoạn quan như hắn có cái gì khiến cô nương như nàng yêu thích. Bộ mặt dù có đẹp nhưng hắn không thể cho nàng cái gì là khoái hoạt, cái gì là hạnh phúc chân chính.

“Thẩm Yên, ta không thể cho nàng hạnh phúc chân chính” Vô Ngôn kéo tay nàng ra, phũ phàng từ chốiThẩm Yên lại bổ nhào vào lòng hắn, rất chuẩn xác, hôn lên môi y.

“Thẩm Yên, nàng…” Vô Ngôn né tránhThẩm Yên ra sức bắt lấy môi hắn. Cả hai dằn co, tránh đông tránh tây.

“Vô Ngôn, chỉ cần chàng chịu mở lòng, đối với ta đã là hạnh phúc” Thẩm Yên mút lấy dái tai đang nóng dần lên của Vô Ngôn. Không cho nàng hôn môi thì nàng vẫn có thể hôn chỗ khác.

Thân thể y khẽ rung động. Lưỡi nàng trơn trượt, ướt át liếm láp vành tai mỏng mảnh. Nàng cậy mở cổ áo liếm hôn lên cần cổ của y. Tay nàng sờ loạn, chạm vào ngực y. Vô Ngôn hoảng hốt, tìm cách đẩy nàng ra

“Thẩm Yên, ta không được! Nàng đừng như vậy!”

Vô Ngôn bật dậy, lùi ra sau. Thẩm Yên nằm dưới nền nhà, mặt mũi cháy sạch. Nàng quệt nhanh giọt nước mắt tủi nhục, đứng dậy não nề rời đi. Trông thấy dáng vẻ thỉu não của nàng, tâm hắn như bị ai dày vò.

Sáng hôm sau, nàng không tới phòng hầu hạ hắn rửa mặt, thay y phục. Lúc bãi triều, cũng không còn bóng dáng nàng đợi chờ hắn trở về. Cơm người khác đưa tới, dù rằng đồ ăn vẫn do nàng nấu.

Nàng đang tránh hắn. Hắn không phải nói rõ hắn không thể có tư tình nào với nàng rồi sao. Vậy mà khi không thấy nàng, không nghe âm thanh rộn rã của nàng, tâm hắn không thể bình lặng như lúc trước.Đêm nay, hắn không sao yêu giấc. Nàng từ khi nào đã thành một thứ tất yếu của hắn. Không thấy nàng, hắn bồn chồn không yên. Chân không tự giác đi tới trước hiên, nhìn vào phòng nàng. Ánh nến vẫn cháy sáng bên trong, hắn bất động không biết nên làm gì. Đột nhiên có một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào phòng, ngọn nến vụt tắt. Thanh âm thất thanh của nàng xé toạc màn đêm yên ắng. Vô Ngôn điểm cước chân, phi như cắt vào trong. Một tên hắc y đang tóm lấy, kề dao vào cổ nàng. May đêm nay trăng sáng, cửa phòng, cửa sổ đều bị mở tung, trông thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Thẩm Yên kêu lên thảm thiết.

“Vô Ngôn, cứu thiếp!” Thấy hắn, nàng như tìm được cái phao, muốn nhanh chóng bắt lấy

“Mau thả người ra!” Ngữ âm mang theo hàn ý thốt ra

“Bách Lý Vô Ngôn, hôm nay ngươi sẽ phải đền mạng!” Tên hắc y điên cuồng, đâu dễ bị một câu của Vô Ngôn làm cho run sợ

“Mau thả nàng ra!” Vô Ngôn không đếm xỉa tới lời uy hiếp của hắn, mắt không rời khỏi cây dao đang kề bên cổ nàng

“Xem ra nữ nhân này quan trọng đối với ngươi. Vậy vừa hay, không cần ta phải động thủ” Hắc y rất chi gian xảo

“Ngươi muốn thế nào?” Vô Ngôn dứt khoát, tránh để tổn hại đến nàng

“Ngươi tự đâm vào ngực mình, ta sẽ thả nàng ra!” Dao bên cổ nàng lướt nhẹ, một dòng màu đỏ chói chảy ra

“Dừng tay!” Vô Ngôn hốt hoảng quát lên

“Không muốn cái cổ nhỏ này lịa khỏi thân, mau lập tức làm đi!” Hắc y thúc giục

“Tên khốn khiếp, Ngươi dám uy hiếp phu quân của ta. Ta liều mạng với ngươi!”

Cả Vô Ngôn và hắc y đều bị giọng điệu mạnh mẽ và hành động tiếp theo của Thẩm Yên làm cho ngốc lăng. Nàng vậy mà hạ thủ tiểu nhân, một đấm chuẩn xác vào hạ bộ của hắc y. Đau đớn khiến hắn lơi tay. Vô Ngôn nhanh chóng cho hắn một chưởng, kéo Thẩm Yên ra sau lưng mình. Hắc y hộc máu, tung ra khói mù cùng lúc phóng ra hai cây phi tiêu về phía hai người rồi nhanh chân tẩu thoát.

“Người đâu, mau bắt thích khách!” Thẩm Yên hét toáng lênDo bị đám khói che phủ tầm mắt, Vô Ngôn lĩnh trọn một mũi phi tiêu trước ngực. Phi tiêu chứa độc, đang thấm vào cơ thể. Đến khi đám khói xua tan đi, Thẩm Yên mới phát giác Vô Ngôn đang dần mất đi tri giác, sắp gục xuống. Thẩm Yên dung hết sức giữ lại, chống đỡ thân hình nặng nề của Vô Ngôn trên người.

“Người đâu, mau gọi thái y!”

A Tang, A Kỳ chạy đến, vội vàng nâng chủ tử đặt lên giường. A Tang điểm mấy huyệt đạo không để chất độc phát tán toàn thân. Tịnh Lan tới sau, sắc mặt trắng bệt run rẩy.

“Thiên tuế gia?”

“Tịnh Lan, muội mau đi mời thái y!”

Tịnh Lan luống cuống bước đi không vững. A Kỳ dìu nàng, cả hai mau chóng rời đi.

Trước ngực Vô Ngôn, thái y rạch một đường dài, ép chất độc ra ngoài, khâu vết thương, bôi dược sán cầm máu.

Thẩm Yên đứng một bên không một phút rời mắt. A Tang và A Kỳ phụ giúp thái y băng bó vết thương.

“Thái y, phu quân sao rồi?” Thẩm Yên run run hỏi

“Hạ quan đã cố gắng hết sức. Bây giờ chỉ còn chờ xem bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại”

Lời này là có ý gì? Chàng không thể có bất kỳ chuyện gì được. Tại sao không để tên hắc y đó bắt hay giết nàng cho rồi. Dù sao nàng cũng đã chết một lần rồi mà! Tại sao chàng lại xuất hiện ngay lúc đó cơ chứ? Nàng đâu có tìm hắn, hắn tìm nàng làm gì để bị vạ lây

“Phu nhân, xin hãy bình tỉnh.

Ttrước đây, chủ nhân cũng rơi vào hoàn cảnh hiểm nguy ngặt nghèo, đều biến dữ thành lành. Lần này sẽ không sao đâu!” A Tang đưa ra phán đoán chắc như đinh đóng cột, tâm nàng mới dám thả lỏng

“Phu nhân, người qua tạm gian phòng khác nghỉ ngơi. Đêm nay tạm thời để chủ nhân ở đây dưỡng thương” A Tang nói tiếp

“Phu nhân, người mau nghỉ ngơi. Có nô tì túc trực ở đây được rồi!” Tịnh Lan đề nghị

“Tịnh Lan cô nương không cần, việc này cứ để huynh đệ bọn ta xử lý” A Tang ngăn cản

“Ta…” Bị từ chối khiến Tịnh Lan có chút mất mặt

“Ta sẽ ở đây với phu quân. Phiền hai vị hộ vệ canh gác bên ngoài!” Thẩm Yên dùng điệu bộ chủ nhân nói ra quyết định của mình

“Phu nhân!” Cả ba đồng thanh lên tiếng

“Ta cũng là chủ tử của các người, lời ta nói các người không muốn tuân theo sao?”

A Tang, A Kỳ lập tức thi hành. Tịnh Lan vẫn còn chần chừ, chưa muốn rời đi

“Hay là nô tì ở lại cùng người, cần gì nô tì sẽ hỗ trợ”

“Không sao. Ta muốn ở một mình với chàng. Với lại còn có A Tang, A Kỳ bên ngoài, cần gì ta sẽ nói với họ” Thẩm Yên không nhận ra sự lưu luyến trong đôi mắt Tịnh Lan, từ chối lời đề nghị của nàng.

Chỉ còn một mình Thẩm Yên, ngồi lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan thất sắc, đôi mắt nhắm nghiền, mang theo vài phần đau đớn. Trên trán mồ hôi từng giọt rịn ra. Thẩm Yên vắt khăn ấm, nhẹ nhàng chà lau. Nước da vốn trắng bạch của y nay thêm phần nhợt nhạt. Môi y khô khốc mím chặt. Thẩm Yên cúi xuống, đưa lưỡi liếm lên, đem ướt át thấm mềm môi y. Vô Ngôn vô thức đưa lưỡi ra như muốn tìm kiếm nước mát giải khát. Hai đầu lưỡi nhẹ chạm vào nhau. Thẩm Yên tham luyến hôn liếm đến khi môi y chuyển sắc hồng hơn mới chịu rời ra. Chỉ có lúc này, Thẩm Yên mới tiếp xúc gần gũi mà không bị Vô Ngôn bài xích.

Tay nàng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tái nhợt, chạm vào hàng lông mi cong dày, lướt một đường xuống sóng mũi cao thẳng. Nàng hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền kia, thổn thức cùng run rẩy khẽ gọi

“Phu quân, chàng hãy mau tỉnh dậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK