Ăn xong, Thẩm Yên có chút buồn ngủ. Nàng đã có một đêm mất ngủ, đi thu thập lá cây, làm thành ổ, vừa nằm xuống đã ngáy o o. Vô Ngôn ngồi nhìn nàng một lúc, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Ngủ trên đống lá không thoải mái gì mấy. Nàng vươn vai, đấm mấy cái lên vai, quay sang nhìn Vô Ngôn. Thấy y nhắm nghiền mắt, vội bò sang, đưa tay lên mũi y dò xét. Nghe động tĩnh bên tai, Vô Ngôn trừng mắt sáng quắc. Nhận ra Thẩm Yên, đồng tử y khẽ giãn ra
“Nàng làm gì vậy?”
“Ta tưởng huynh quy tiên rồi!” Thẩm Yên chà chà ngang mũi, giễu cợt.
“Nàng mong ta chết lắm sao?” Vô Ngôn ảo não.
“Tất nhiên…là không rồi! Huynh chết ở đây, ta một thân một mình cũng khó mà sống sót” Nàng rõ ràng lo lắng cho hắn, nhưng mở miệng ra thành lời khó nghe.
Thẩm Yên trước đây luôn hết sức lấy lòng y, lời ngon tiếng ngọt, giờ lại đanh đá hết sức. Người đời quả nói không sai, nữ nhân đáng sợ chính là nếu yêu chiều sẽ thành mèo con, một khi bị đối xử tệ bạc sẽ biến thành hổ cái vô cùng dữ dằn. Hắn vẫn muốn nàng của trước đây hơn, dù bây giờ nàng thành ra vậy vốn do hắn gây ra.
Không để tâm sự phiền muộn trong lòng y, Thẩm Yên lại bình thản nói tiếp.
“Được rồi! Để ta kiểm tra thương thế của huynh thế nào rồi?” Thẩm Yên kéo dải băng quấn quanh lưng. Lộ ra thân hình đẹp đẽ, trắng sáng. Tuy nàng nhìn qua nhiều lần nhưng vẫn không tự giác nuốt khan một tiếng. Những vết xước đã kết vảy. Thẩm Yên cẩn thận lau một lượt khắp thân y. Nàng không nhận ra đáy mắt âm trầm, đè nèn của y. Nàng bây giờ chỉ chuyên tâm lo lắng cho vết thương của y. Sau đó, nàng quấn băng lại, ngẩn đầu hỏi.
“Huynh thấy thế nào rồi? Còn đau nhức nhiều không?”
Vô Ngôn thử nhắc hai cánh tay lên, tuy còn đau nhưng đã cử động được.
“Ta chỉ mới kiểm tra thân trên thôi, phần dưới ta…không biết thế nào” Thẩm Yên khẽ liếc xuống nửa thân dưới của Vô Ngôn. Tuy nàng cũng không tính là thục nữ, hiền lương gì, nhưng nàng vẫn là nữ nhân chưa nhìn qua cái đó ngoài đời thực bao giờ, bảo nàng kiểm tra nơi đó, nàng chính là cũng biết xấu hổ. Dẫu sao bên dưới cũng không có gì xem. Có khi thấy rồi càng thêm thất vọng.
Vô Ngôn nghe mấy lời mờ ám kia, sau gáy nhột nhột như có ai chọc vào.
“Cũng may bên dưới không sao. Mà nếu hai chân có bị phế, thì ta vẫn có cách khiến nàng hài lòng” Vô Ngôn trở mặt, buông mấy lời tà tứ bên tai nàng.
“Huynh…huynh…vô sỉ” Thẩm Yên che bên tai bị y phả hơi vào có chút nóng lên.
“Chẳng phải phu nhân thích vi phu vô sỉ vậy sao?” Vô Ngôn nhanh tay kéo eo nàng, khiến nàng mất đà ngã vào lòng hắn. Nàng bất ngờ, chỉ kịp đặt hai tay trước ngực ngăn chặn. Ánh mắt u mê như muốn nhấn chìm nàng xuống vũng lầy dục vọng.
Chính nàng biến hắn từ một hoạn quan không màng nữ sắc, trở nên trầm mê sắc dục. Mà người hắn trầm mê cũng chỉ có nữ nhân không biết tiết tháo, chừng mực này. Nàng cứ khiêu khích khiến tâm can hắn không bình lặng nổi. Bây giờ y trả lại cho nàng một chút liền bị mắng là vô sỉ.
“Huynh…mau buông ra!” Vừa mới cử động liền làm mấy hành động tim đập chân run. Thẩm Yên không thể bị những cử chỉ thân mật mà quên đi mối thù bị hắn vứt bỏ.
Nàng giãy giụa làm lưng hắn có chút đau, Vô Ngôn khẽ nhăn mặt. Thấy hắn đau đớn, nàng vội bất động, cứ thế để hắn ôm lấy, đầu gục lên vai nàng.
“Yên Yên, tha lỗi cho ta được không? Ta chính là bất đắc dĩ mới phải như vậy”
“Ta có thể bỏ qua việc huynh hưu ta, nhưng huynh đã có người khác, còn đụng chạm vào nữ nhân khác, làm những chuyện không phải với ta, ta sẽ không tha thứ cho huynh”
“Yên Yên, nếu không làm thế, nàng có chịu rời đi không?” Vô Ngôn ngẩng lên nhìn sâu vào mắt Thẩm Yên.
Nàng có bao nhiêu quyết liệt, bao nhiêu chịu đựng, hắn chứng kiến hết thảy. Tự tay hắn đẩy nàng ra, để nàng chịu bao ấm ức, nàng đau một còn hắn… nàng không biết hắn tự vả bản thân trăm lần, nghìn lần thế nào đâu. Hắn là không chịu đựng nổi việc nàng cứ nhất quyết, kiên trì nên mới phải ép nàng vào đường cùng.
“Tại sao phải ép ta rời xa chàng?” Thẩm Yên giữ chặt hai bên má Vô Ngôn, muốn y nhìn thẳng vào mắt mình nói rõ hết thảy.
Gia tộc Bách Lý là một gia tộc có khả năng tiên tri vận mệnh cho các đời hoàng đế. Cách đây hai mươi lăm năm, khi y mới chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, trong một đêm phải chứng kiến toàn bộ gia tộc bị sát hại. Vô Ngôn không bao giờ có thể quên được hình ảnh mẫu thân một thân bê bết máu, giữ chặt chân tên sát thủ, hét lên “Mau chạy đi!”. Trưởng môn Hàn Lộ Thiên của Hàn Tông phái, chính là sư phụ của A Tang và A Kỳ, đã kịp thời giải cứu cho hậu nhân duy nhất của Bách Lý. Từ đó, người đời không còn biết đến gia tộc Bách Lý.
Vô Ngôn quy ẩn Hàn Tông phái suốt hai mươi hai năm qua. Trong lòng luôn nung nấu tìm ra bí ẩn cái chết của gia tộc, tìm ra hung thủ và trả thù cho gia tộc. Để có thể từng bước tìm ra sự thật, Vô Ngôn phải trở thành hoạn quan. Trong vòng ba năm đã trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh hoàng đế, nắm trong tay toàn quyền, từng bước tiếp cận chân tướng. Một trong những manh mối quan trọng chính là Thẩm Chu, phụ thận của Thẩm Yên. Lúc đó, theo những chứng cứ thu được, Thẩm Chu có liên quan đến cái chết gia tộc. Trong lòng oán hận, muốn cả Thẩm gia bồi táng, đền mạng cho Bách gia.
Y tạo ra một vụ án tham quan hối lộ mua bán quan chức, đẩy tất cả tội danh lên đầu Thẩm Chu. Hắn bên tai mê hoặc khiến hoàng đế mất lòng tin vào Thẩm Chu. Sau đó, hiến kế sách chính là ép Thẩm gia phải gả nhi nữ cho một hoạn quan, nếu kháng chỉ sẽ tru di gia tộc. Đây chính là điều y suy tính. Nhưng không ngờ Thẩm gia lại đồng ý hôn sự. Vậy thì Vô Ngôn thay đổi kế hoạch, tiếp cận Thẩm Chu để tìm bằng chứng. Đến lúc đó, Thẩm Chu sẽ hết đường chối cãi. Cả Thẩm gia có chết cũng đáng tội. Lại không ngờ trong kế hoạch xuất hiện Thẩm Yên. Theo như hắn điều tra, Thẩm tiểu thư nhu nhược, nhút nhát, suốt ngày ở trong khuê phòng. Hắn nghĩ hành hạ nàng ta một chút coi như cha làm con chịu. Nhưng nàng không như hắn nghĩ. Nàng khiến hắn không thể không bận tâm, không yên phận làm Bách phu nhân. Nàng đã làm tan chảy tảng băng ngàn năm, đem tình yêu của mình sưởi ấm trái tim băng giá của hắn.
Khi trải qua một đêm giao thừa sum vây tại Thẩm gia, hắn bắt đầu lung lay. Hắn sợ những gì hắn nghĩ trước đây đều sai lầm, nên hắn tới thư phòng muốn tìm dấu tích. Đáp lại chỉ là sự thất vọng. Vì hoàng đế thúc ép chuyện điều tra tham ô hối lộ, Vô Ngôn đành đưa ra chứng cứ tố giác Thẩm Chu. Lúc cả nhà Thẩm gia bị bắt vào ngục đợi ngày hành hình, hắn có tới gặp Thẩm Chu, kể rõ nguồn gốc của bản thân. Nghe xong, Thẩm Chu vuốt chòm râu bạc, không một lời oán thán, chỉ buông mấy câu.
“Là ta nợ con, nợ Bách Lý gia. Gieo gió gặt bão. Ta biết sẽ đến lúc phải trả giá cho chuyện này. Tuy ta không trực tiếp gây ra thảm sát gia tộc Bách Lý, nhưng lúc đó ta bị uy hiếp tước bỏ quan chức, vì lo giữ địa vị, vì gia tộc, ta đã làm điều trái với lương tâm. Suốt hai mười lăm năm qua, ta luôn sống trong dằn vặt. Bây giờ coi như quả báo. Ta chỉ mong con có thể bảo hộ Yên nhi, đừng để nó chịu đau khổ. Ta chết quyết không oán hận. Con hãy kể tất cả cho Yên nhi, để nó chấp nhận. Ta cũng không muốn nó lại tiếp tục ôm hận, oan oan tương báo”
Vô Ngôn lặng người. Y run rẩy, thốt lên “Rốt cuộc gia tộc ta đã làm gì đắc tội phải chịu cảnh chết oan uổng như vậy?”
“Năm đó Chiêu hoàng triệu Bách Lý Vô Song đến gieo quẻ tiên tri cho mình. Vô Song, cái con người ngang bướng đó. Trước khi vào cung, cha con nói với ta, lần này hắn một đi không có đường về, còn giao phó người trong gia tộc cho ta. Ta đã khuyên hắn nếu nói dối đổi lấy sự sống của trăm người Bách gia, sao ngươi phải chọn nói thật. Y nói với ta, ngươi không hiểu, gia tộc Bách Lý mười đời đã tuyên thuệ trung thành, vì hoàng thất mà tiên tri. Nếu ta đi trái lại với di huấn chính là đẩy gia tộc Bách lý đến con đường bất trung bất tin. Và kết quả, con nói xem, cha con… hắn đã đẩy cả gia tộc vào một cuộc thảm sát. Hoàng đế nghe xong lời tiên tri, cho rằng cha con nói năng hàm hồ, khi quân phạm thượng. Không biết Chiêu hoàng tìm ở đâu một thuật sĩ ở phương Tây. Hắn ta nói rằng phải lấy máu của gia tộc Bách Lý hiến tế sẽ giải được quẻ tiên tri. Chiêu hoàng vì muốn kéo dài sự cai trị của mình, không tin lời tiên tri, sai người hạ sát toàn bộ Bách gia. Lúc ta nghe tin, liền báo cho Hàn Tông chủ. Con cũng biết Hàn Lộ Thiên chịu ơn của Bách Lý Vô Song. Tuy nhiên y đến quá trễ, chỉ có thể cứu được mỗi mình con. Sau đó Chiêu hoàng vì để làm an lòng dân bèn ép ta phải hư cấu tội danh cho cha con. Ta cũng vì bảo hộ gia đình nên đành nhắm mắt làm theo. Ta chỉ có thể nói với con …xin lỗi!” Nét già nua hằn rõ trên khuôn mặt nhăn nheo của Thẩm Chu.
“Vậy… từ đầu người đã biết con là người của gia tộc Bách Lý?”
“Từ sau cái chết của gia tộc Bách Lý, trong lòng ta luôn day dứt không yên, muốn đem con về bí mật nuôi dưỡng để chuộc lỗi. Nhưng Hàn Lộ Thiên lại nói ta hèn nhát, thay trắng thành đen. Huynh ấy cũng hận ta, đem con biến mất. Ta không cách nào tìm ra được. Khi gặp con, ta cũng không dám chắc có phải là con hay chỉ là một người cùng họ. Ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, gả con gái coi như chuộc lỗi”
Vô Ngôn cảm thấy sụp đổ. Theo đúng lời tiên tri, Chiêu hoàng cai trị khiến dân chúng lầm than, lại hung tàn, độc ác, Minh Trị hoàng đế đoạt quyền, giết chết Chiêu hoàng. Mười năm sau băng hà, truyền ngôi cho Dật Duệ hoàng đế bây giờ. Bách Lý gia tộc một đời trung thành với hoàng tộc, lại bị chính hoàng thất hãm hại. Mà y lại một lần nữa đi vào vết xe đổ đó. Dật Duệ so với Chiêu hoàng cũng không khác là mấy. Ba năm qua tuy Vô Ngôn luôn tỏ ra cúc cung tận tụy, nhưng chung quy hoàng đế cũng không tin bất cứ ai trừ bản thân. Tuy rằng Vô Ngôn đã giúp hắn nhổ được cây gai Thẩm Chu nhưng hắn lại đem Thẩm Yên ra uy hiếp y. Y đành phải cắt đứt quan hệ với Thẩm Yên, để nàng rời khỏi, như vậy hoàng đế sẽ không cách nào làm khó. Nhưng Dật Duệ quá đa nghi, từ lâu đã ngầm điều tra thân phận Vô Ngôn. Biết y là hậu duệ của gia tộc Bách Lý, liền sai người truy bắt Thẩm Yên để uy hiếp y. Những bước đi của Vô Ngôn một phần cũng nhờ vào năng lực tiên tri di truyền của gia tộc nên y đã đề phòng được âm mưu của Dật Duệ. Hắn vội vã đuổi theo, may mắn đem Thẩm Yên bình an trở về.
“Nói vậy là Thẩm gia nợ chàng, chàng đã giết sạch người nhà ta, ta cũng sẽ coi như không có chuyện” Thẩm Yên đẩy Vô Ngôn ra, trong lòng vẫn vô cùng uất ức.
“Ta… không có sát hại gia đình nàng” Vô Ngôn từ từ nói.
“Sao cơ?”
“Sau khi biết được toàn bộ sự thật, tuy rằng cha nàng cũng có một phần liên lụy nhưng không liên quan đến cái chết của gia tộc. Ta không thể để thêm những người vô tội chết oan như gia tộc Bách Lý”
“Nói vậy là…” Thẩm Yên che miệng, không dám phán đoán.
“Ta đã thay tử tù khác dịch dung thành người nhà nàng, rồi lén đưa gia đình nàng rời khỏi kinh thành”
“Vậy bây giờ họ đang ở đâu?” Thẩm Yên nắm tay y, ánh mắt mong chờ.
“A Tang và A Kỳ đã đưa phụ mẫu và hai thân đệ của nàng tới nơi an toàn. Giờ chúng ta nghĩ cách rời khỏi đây, ta sẽ dẫn nàng đoạn tụ với họ” Vô Ngôn dịu dàng nắm lấy tay nàng.
Vô Ngôn nâng người, đưa mặt xít lại gần nàng, hôn lên má nàng một cái.
“Chàng…chàng…” Thẩm Yên che má, nghe tim mình thình thịch.
“Yên Yên, vi phu đau lắm, phu nhân hôn vi phu một cái được không?” Vô Ngôn chìa má làm nũng.
“Đau với hôn liên quan gì nhau mà phải hôn” Thẩm Yên chà má đến nóng ran, cụp mi đánh trống lãng.
“Hôn một cái sẽ hết đau”
“Đợi trở về chàng bảo Ngân Cầm muội muội đi mà hôn” Thẩm Yên chu môi dỗi hờn.
“Nàng biết ta chỉ là diễn cho nàng xem. Nàng không phải bị ghen tuông che mờ mắt rồi chứ?”
“Ta không thèm ghen”
“Không ghen thì hôn một cái, ta liền tin” Vô Ngôn giở trò xảo trá.
“Chàng đừng hòng lừa ta”
Vô Ngôn chịu thua phu nhân bướng bỉnh, trực tiếp kéo đầu nàng, bắt lấy cái miệng đáng ghét kia, ngấu nghiến hôn mút. Thẩm Yên muốn đẩy ra lại không có chút sức lực, bị Vô Ngôn hôn đến mức choáng váng.
“Yên Yên, vi phu nhớ nàng lắm!”
“Huynh đã hưu ta… ư…”
“Ta đã đốt hưu thư” Vô Ngôn quyện lấy lưỡi nàng, mút liếm nước bọt trong miệng.
“Ư…ta hưu chàng” Thẩm Yên vẫn cố chấp.
“Hảo, đợi ta khỏe lên, nàng nếu còn sức lực… thì sẽ cho nàng hưu” Vô Ngôn lưu luyến rời môi nàng, nhéo mũi nàng, cưng nựng nói.
“Chàng nói vậy…là gì ý?” Đầu óc Thẩm Yên vẫn chưa kịp định hình ý nghĩa sâu sa kia
“Đi nào!”
“Đi đâu?” Thấy Vô Ngôn có ý muốn đứng dậy, Thẩm Yên vội hỏi
“Đi bắt cá ăn” Nhìn sắc trời đã quá trưa, không nghĩ hai người đã trải qua bao lâu trong hang, đến cả giờ giấc cũng không còn để ý nữa.
“Để ta đi bắt cũng được” Thẩm Yên vội ngăn lại.
“Nàng xem, ta với nàng lấm lem, vừa bẩn vừa hôi thế này. Ta cũng cần tẩy rửa sạch sẽ vết thương. Chúng ta tới suối tắm táp tiện thể bắt cá luôn”
Vô Ngôn đưa tay chùi vết bẩn trên mặt nàng. Thẩm Yên lúc này mới ý thức mình có bao nhiêu nhếch nhách trước mặt y. Y phì cười, lòng đầy vui vẻ ngọt ngào.
Thẩm Yên dìu Vô Ngôn tới suối.
“Ta đợi ở đây. Chàng tắm xong thì gọi ta”
“Yên Yên, nàng cùng xuống luôn đi, có gì còn giúp ta lau vết thương”
Nghĩ lại cũng không có cách nào khác, Thẩm Yên tháo hết băng quấn trên người Vô Ngôn, rồi dìu y đến giữa dòng nước. Không ngờ nước lại sâu đến vậy. Mực nước chỉ tới ngực Vô Ngôn, nhưng đã dưới cằm nàng, khiến Thẩm Yên có chút chật vật. Vô Ngôn âu yếm nhìn con mèo nhỏ ngoi đầu trên mặt nước, đưa tay ôm lấy, nâng nàng lên, hai chân vòng quanh eo. Thẩm Yên được y bế, mặt kề sát mặt, hai tay theo phản xạ ôm lấy vai y
“Yên Yên, mặc áo sao tắm được, vi phu cởi giúp nàng”
“Vô Ngôn, chàng tắm trước đi. Chàng tắm xong, ta sẽ tự tắm”
“Yên Yên, ngoan nào, đâu phải lần đầu ta cởi đồ cho nàng” Vô Ngôn để mặc Thẩm Yên ôm lấy người mình, hai tay rất nhanh thoát y phục của nàng vứt lên trên bờ.
“Vô Ngôn, chàng…làm gì vậy?”
“Cùng tắm uyên ương” Vô Ngôn rất chi thản nhiên.
Thẩm Yên ép chặt thân thể vào lồng ngực, không cho y nhìn. Hai tay Vô Ngôn không thành thật mơn trớn bờ lưng bóng mượt của nàng, hại nàng toàn thân tê dại. Vô Ngôn cúi đầu, mút vành tai ửng hồng của nàng. Nàng cố tình khép chặt, để y không thể làm được gì nhưng mà hắn đâu thiếu cách để khiêu khích.
“Yên Yên, mới có mấy ngày không chạm vào, nàng có vẻ mẫn cảm hơn trước”
“Ta mới không có”
“Vậy là vi phu không còn sức hấp dẫn với phu nhân rồi sao?” Vô Ngôn làm bộ ủy khuất “Hay là nàng thích như này hơn” Phía trước không đụng chạm được, Vô Ngôn lại bắt hai hai bờ mông cong tròn xoa bóp mấy cái. Tay y lọt vào giữa rãnh mông, chạm đến mép thịt bên dưới.
“Á…đừng…” Thẩm Yên chịu không nổi giật nảy. Hai chân kẹp chặt vào hông như muốn ép bên dưới khép lại
“Yên Yên, nàng thích mà, phải không?” Vô Ngôn tà từ bên tai, tay không ngừng chà xác hạt châu bên ngoài. Tay y tách hai cánh hoa, tiến vào trong bắt đầu luận động.
“Đừng, đau” Thẩm Yên khẽ nhăn mặt. Nàng đã lâu không động tình, khi có di vật xa lạ xâm tiến liền có chút không thích ứng
“Không sao, chút nữa liền thoải mái” Vô Ngôn tiếp tục đút hai ngón tay vào cái lỗ chặt hẹp bên dưới của nàng, dùng sức chọc ra chọc vào, tiết tấu càng lúc càng nhanh, hại nàng rên rỉ không thôi. Cuối cùng, nàng không kiềm chế nổi, bắn đầy dâm thủy vào tay y. Cơ thể dần buông lỏng, hai chân có chút mỏi. Vô Ngôn bắt lấy môi nàng, hôn mút liên hồi. Hỏa khí cũng đang bốc khắp thân người y. Nước trong suối có phần lạnh mới giải bớt đi nhiệt điện đang dâng lên
“Yên Yên, từ giờ đừng rời xa ta nữa nhé!”
“Chàng sẽ không lừa ta, vứt bỏ ta nữa chứ?”
“Không bao giờ! Nàng có nguyện ý cùng ta quy ẩn. Chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, thân phận mới, ly khai khỏi trần gian thế tục”
“Được, sau này chàng ở đâu ta ở đó. Chỉ cần nơi đó có chàng, đó chính là nhà của ta”
“Yên Yên” Ánh mắt nồng cháy giao nhau, cả hai lại vội vã siết chặt, trao nhau nụ hôn say đắm.
Sau khi tắm uyên ương hao tổn sức lực, Vô Ngôn giúp Thẩm Yên bắt bốn con cá. Lúc sáng ăn có chút ít, thêm một phen chiều chuộng người trong lòng, y đã thấy cồn cào trong bụng. Yên Yên đem đồ hai người đi hong khô, tiện thể nướng cá. À, nói là đem đồ chứ vẫn mặc quần và áo lót chứ lõa thế như vậy, hai người cũng có chút khó nhìnĂn cá no say, lại ngồi bên nhau nhìn ngắm quanh cảnh.
“Thật ra ở đây cũng được. Có thức ăn, quan cảnh cũng không tệ” Thẩm Yên ngã đầu lên đùi Vô Ngôn nói.
“Ta cũng thấy vậy, nhưng nếu chúng ta ở đây lâu quá sẽ khiến mọi người lo lắng”
“Vậy đợi chàng khỏe lại, chúng ta sẽ trở về gặp cha mẹ ta”
“Trời hình như sắp mưa, chúng ta mau trở lại hang động”
Thẩm Yên dìu Vô Ngôn về lại hang động. Trời sập tối, bên ngoài mưa lại ập đến.
“Hôm qua làm sao nàng đưa ta tới hang động được vậy?” Vô Ngôn chải tóc cho Thẩm Yên hỏi chuyện
“Chàng nhìn đi!” Thẩm Yên chỉ mấy vết xước trong lòng bàn tay. Y giờ mới để ý đến, khiến trong lòng khẽ nhói lên. Vô Ngôn cầm lấy đôi tay nàng, lo lắng hỏi.
“Sao lại xước hết thế này?”
“Ta dùng tay không tước cây, còn làm thành cái cán để kéo chàng đi. Không nghĩ chàng nặng đến nổi ta muốn tắt thở luôn đó”
Yên Yên của hắn lại bất chấp mà cứu hắn. Vô Ngôn nâng đôi tay nàng lên, khẽ hôn vào lòng bàn tay.
“Cảm ơn nàng đã không bỏ rơi ta”
“Ta sao có thể bỏ rơi chàng chứ. Lúc đó ta chỉ nghĩ cách cứu chàng, mong chàng tỉnh lại. Chàng còn bị phát sốt mấy canh giờ”
Hắn có thể tưởng tượng đêm qua nàng đã trải qua bao nhiêu chật vật. Mặt hắn vẫn úp trong lòng bàn tay nàng, có chút ngứa ngáy.
“Ngứa quá!” Thẩm Yên thu tay lại “Mặt chàng sao lại ngứa vậy?” Thẩm Yên nhìn lên mấy sợi râu đang nhô ra dưới cằm và quanh miệng Vô Ngôn
“Sao lại ngứa?” Vô Ngôn không phát giác cái nhìn kì lạ của Thẩm Yên. Thẩm Yên đưa tay thử chạm dưới cằm y. Cảm giác sàm sạm, đúng là râu
“Vô Ngôn, chàng… mọc râu”
Danh Sách Chương: