• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thân hình thẳng tắp, cao lớn từ cửa đi vào. Hình bóng mà Thẩm Yên mong nhớ ngày đêm cuối cùng đã xuất hiện. Mấy ngày bị giam cầm, không chút tin tức, nàng lo lắng y gặp phải chuyện gì. Nếu chàng có mệnh hệ gì, nàng cũng không thiết sống.

“Phu quân…” Mắt nàng rưng rưng, giọng nói có phần lạc đi

“Để nàng chịu ấm ức mấy hôm nay” Thẩm Yên bổ nhào vào lòng Vô Ngôn, y ôm lấy, vỗ về

“Chàng thấy trông người thế nào rồi?” Thẩm Yên dịu dàng, nâng tay sờ lên gò má có phần hao gầy

“Ta không sao!” Nhìn ánh mắt ngập tràn lo lắng, Vô Ngôn nhẹ cười, cầm lấy bàn tay nhẹ hôn một cáiKhông biết Vô Ngôn trải qua những việc gì lại có nhiều người muốn ám toái như vậy. Thẩm Yên muốn biết thêm, muốn được san sẻ cùng y. Vô Ngôn hôn lên má nàng một cái rồi dịu dàng trao cho nàng một nụ hôn triền miên. Nụ hôn sau bao ngày xa cách, chạm vào như giọt nước tràn ly, vỡ òa, không cưỡng nổi.

Vô Ngôn bồi Thẩm Yên ngủ, nàng thật ngoan ngoãn nhu thuận để chàng ôm mình ngủ một giấc bình an.

Vô Ngôn tỉnh lại rất sớm, vì không muốn đánh động, nên nhẹ nhàng rời khỏi giường. Lúc đi ngang qua bàn trang điểm, hắn nhìn thấy có một ít bột dính nơi cạnh bàn. Hắn nghĩ đến điều gì, đưa tay quẹt lấy đưa lên mũi ngửi. Đáy mắt thoáng lạnh.

Mấy ngày nay phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, Thẩm Yên không sao ngủ nổi. Không biết từ khi nào, nằm bên cạnh Vô Ngôn , nàng lại yên lòng đến thế. Tỉnh dậy không còn thấy người đâu, nàng gọi Tịnh Lan

“Tịnh Lan, phu quân đã thượng triều rồi sao?”

“Dạ vâng”

Tịnh Lan giúp nàng chải tóc, trang điểm, lén nhìn cạnh bàn, bột trắng đã hoàn toàn biến mất. Nàng yên tâm khẽ cười.

“Chủ nhân, thuộc hạ đã bắt được tên gia đinh này đang len lút rời khỏi phủ đến khu chợ phía Tây thành. Trên người còn phát hiện có một phong thư” A Tang đưa phong thư cho Vô NgônA Kỳ đẩy tên gia đinh quỳ xuống nền đất. Tên Tiểu Hổ này bình thường phụ trách quét dọn sân vườn. Do có tật ở miệng, hay nói lắp, không hiểu sao bị người ta mua chuộc để truyền tin

“Khai mau, là ai sai người truyền tin?” A Kỳ kề kiếm bên cổ ép hỏi

“Bẩm…bẩm…thiên…tuế …là…là…” Tiểu Hổ run rẩy lắp bắp nói không ra hơiVô Ngôn mở phong bì bên trong ghi hàng chữ “Sự việc bất thành, đợi thời cơ khác” Hắn nhìn Tiểu Hổ khiến y không tự giác rùng mình khiếp sợ. Chỉ cần hắn nói sai điều gì chắc chắn đầu sẽ lìa khỏi cổ.

“Phu nhân, thiên tuế gia cho mời người đến đại sảnh” Tịnh Lan vội vàng tiến vào phòng, giọng nói có phần gấp gáp

“Có chuyện gì sao?” Thấy sắc mặt Tịnh Lan không tốt, Thẩm Yên thắc mắc

“Phu nhân… người cứ tới đại sảnh sẽ rõ” Tịnh Lan bối rối, cố che dấu nhưng thái độ lo sợ hiện rõ trên mặt khiến Thẩm Yên cho chút hoang mangVừa tới đại sảnh, tất cả hạ nhân đã vây kín xung quanh, không gian bao trùm im ắng đến nghẹt thở. Giữa đại sảnh, Vô Ngôn đang ngồi ở vị trí chủ tọa, A Tang và A Kỳ hộ vệ hai bên, quỳ giữa phòng là Tiểu Hổ. Tiểu Hổ bình thường ít nói, nhút nhát nên hay bị các nộ bộc khác trong phủ trêu chọc, sai bảo. Y chỉ dám chịu đựng tất cả. Thẩm Yên cảm thông nên hay sai Tịnh Lan đem đồ ăn hoặc chút quần áo cho y. Hôm nay có chuyện gì, y lại phải phủ phục như tội nhân.

“Phu quân…” Thẩm Yên định tiến tới chỗ Vô Ngôn, lại bị một phong thư ném xuống đất, ngay mũi giầy

“Thẩm Yên, hôm nay trước mặt mọi người trong phủ, người có gì muốn nói với bổn tọa hay không?” Vô Ngôn lạnh lùng, ánh mắt kia nhìn nàng như thể một người xa lạ

“Phu quân, thiếp không hiểu. Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Thẩm Yên dịch bàn chân ra khỏi phong thư. Nàng chưa từng nhìn thấy nó, hắn vứt phong thư muốn nàng nhận điều gì.

“Nhân chứng, vật chứng đã có đủ, nàng còn không biết chuyện gì sao?” Vô Ngôn cất từng chữ lạnh tanh.

Dáng vẻ của hắn lại giống với cách đối xử với nàng lúc ban đầu. Tâm nàng chua xót không thôi. Nàng ở bên hắn bao lâu nay, đối với hắn thế nào hắn đều như muốn phủi sạch.

“Phu quân có gì cứ nói rõ. Thiếp không có gì để hổ thẹn với lòng” Nàng nhìn thật sâu vào mắt hắn, mắt một tầng ngân ngấnVô Ngôn khẽ nhấc một ngón tay, A Tang nhanh chóng thay y truyền đạt.

“Phu nhân, chuyện chủ nhân lần trước bị trúng độc, đã tìm được thủ phạm”

Thẩm Yên dự cảm không lành nhưng vẫn im lặng đứng yên lắng nghe. A Kỳ lấy ra một ít bột, đưa tới trước mặt nàng. Nàng liếc một cái, vẫn kiên định không chút sợ hãi

“Bột này được tìm thấy trong phòng của phu nhân, sau khi đưa cho thái y kiểm tra phát hiện trùng với độc dược mà chủ nhân trúng phải” A Tang tiếp tục nói

“Như vậy liền quy cho ta đầu độc? Nếu là do ta làm, ta có ngu xuẩn để lại tang vật trong phòng mình để người khác phát hiện hay không?” Mấy trò tiểu xảo này chẳng lẽ Vô Ngôn lại tin, chính nàng còn thấy nực cười.

“Sau đó thuộc hạ theo dõi thì phát hiện ra hành tung của Tiểu Hổ rất khả nghi” A Tang tiếp tục

“Hắn khả nghi thì các người cứ tra khảo hắn, việc này liên quan gì đến ta” Thẩm Yên quyết liệt nói

“Thuộc hạ đi theo đến chợ phía Tây thành, thấy y định giao bức thư cho một tên bịt mặt. Thuộc hạ bắt tại chỗ, mang y và phong thư về đây”

“…” Thẩm Yên im lặng nghe tiếp xem cái sự tình mà A Tang đang muốn đổ lên đầu mình là gì

“Phu nhân, người cũng biết Tiểu Hổ bình thường nhát gan, không mở miệng nói chuyện với ai. Nếu y có mưu đồ hạ sát chủ nhân đã thực hiện từ lâu. Nhưng thời gian gần đây, hạ nhân trong phủ cho biết phu nhân rất quan tâm đến hắn”

“Là vì ta quan tâm đến hắn liền xem ta là tòng phạm, sai khiến hắn hạ sát phu quân của mình?” Thẩm Yên nhếch môi cười khẩy.

“Người thử hỏi Tiểu Hổ, để xem hắn trả lời thế nào?” A Tang liếc Tiểu Hổ một cáiTiểu Hổ bị gọi tên liền quay lại, dập đầu trước mặt Thẩm Yên hết sức sợ hãi

“Phu…nhân…cứu…tiểu…nhân…Tiểu…nhân….

chỉ…làm…theo…lời…người…dặn…dò…”

“Ngươi…ngươi…” Cái tên ăn cháo đá bát, uổng công nàng thương hại, đối xử tốt với hắn. Khi bị rơi vào khốn cùng, không ngại bán đứng người từng có ơn, kéo người khác chết cùng. Nàng đã rõ bộ mặt của những con người cổ đại này. Tiếc là không có lần sau để nàng hối cải.

“Nàng không còn lời nào chối cãi được nữa đúng không?” Vô Ngôn lúc này mới lên tiếng.

Hay cho một màn kịch mà hắn và nàng đếu như hai kẻ ngốc nghếch. Nàng thì tin hắn, yêu hắn, hắn lại là loại tra nam, tức chết nàng mất thôi.

“Tiểu Hổ, ngươi mau nói rõ cho thiên tuế gia, rốt cuộc ai sai ngươi vu oan giá họa cho ta” Thẩm Yên điên tiết quát.

“Phu…nhân…hạ…nhân…chỉ…làm…theo…lời…” Chưa nói hết câu, mặt mày Tiểu Hổ tái méc, miệng sùi bọt mép, tắt thở chết tươi.

Thẩm Yên hoảng sợ, ngã nhào ra sau. Đám hạ nhân cũng nhao nháo la hết. Vô Ngôn lập tức rời ghế, che trước mắt, không để nàng trông thấy cảnh đáng sợ. A Kỳ đưa tay kiểm tra động mạch, xác định không còn mạch đập, liền bẩm báo.

“Bẩm chủ nhân, Tiểu Hổ trúng độc chết rồi!”

Làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có kẻ ở trước mắt hắn giết người giấu mặt. Vô Ngôn quỳ một gối, sắc mặt vẫn lạnh lẽo đánh giá Thẩm Yên

“Phu quân, thiếp…thiếp…” Nàng nhát gan, sợ sệt, trông thấy người chết liền hoảng loạn không thôi. Nếu là do nàng, hắn thật quá bội phục năng lực diễn trò của nàng.

“Giải phu nhân vào nhà lao. Đợi tra rõ sẽ xử lý tiếp”

A Kỳ kéo nàng đứng dậy, trước khi quay đi nàng nhìn theo bóng lưng Vô Ngôn một lần nữa. Nàng mong hắn cũng ngoái đầu nhìn nàng một cái, nàng hy vọng hắn tin nàng không làm ra việc những loại chuyện này. Đáp lại lòng mong mỏi chỉ là bóng lưng chưa một lần ngoảnh lại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK