Thẩm Yên không cam lòng đặt áo khoác lên bàn, nhìn sườn mặt nam tính của y. Có hoạn quan nào vừa mỹ mão vừa lạnh lùng như thế này không. Hắn như đóa u lan mọc nơi tăm tối giá lạnh. Người nào chạm vào chắc chắn sẽ đóng băng. Trái lại, Thẩm Yên chính là ngọn lửa cháy vô hạn, càng gần hắn càng muốn lan tràn. Thẩm Yên không yên phận, bất ngờ tiến sát lại hắn
“Phu quân, đêm nay lạnh quá, hay là ta ở lại cùng chàng”
Tảng băng trong tim hắn đụng phải lửa nóng của nàng khẽ tan chảy, nhưng lớp băng này quá dày, chút tan chảy không thấm thía vào đâu. Ngón tay nàng không an phận di chuyển trước ngực, hắn vẫn bất động thanh sắc, đáy mắt là một mảng u tối.
Thẩm Yên mừng thầm khi thấy hắn không có ý định đẩy nàng ra. Không phải đã xiêu lòng rồi đấy chứ. Nàng bạo dạn, choàng tay qua cổ y, động tác uyển chuyển câu dụ
“Phu nhân đừng phí tâm sức. Ta đây bất lực!”
Một lời của y hoàn toàn đả kích nàng. Thấy người trong lòng đình chỉ động tác, Vô Ngôn định kéo tay nàng ra, lại không đoán được ý đồ của nàng. Thẩm Yên điểm chân muốn hôn y một cái, nhưng do chênh lệch chiều cao lại thành dưới cằm.
“Nàng…” Lòng y lộp độp
“Chỉ cần ở bên cạnh chàng là đủ” Bất lực cũng đâu phải hết cách. Cứ để nàng hun nóng tảng băng này trước, khi y giao mình, Thẩm Yên không thiếu cách. Nàng là đại cô nương đến từ thời hiện đại, mấy cái này không làm khó nàng. Che đậy đắc ý trong tâm, Thẩm Yên chưng ra bộ dạng rất mực nhu tình, mềm mại. Nếu là một nam nhân bình thường chắc chắn không thể kháng cự nổi. Vô Ngôn lại là nam nhân lòng dạ sắt đá, trực tiếp đem nàng hất văng ra
“Không cần!”
“Dẫu sao chúng ta đã thành phu thê, chàng nói không cần liền cô quạnh thiếp vậy sao? Chàng có nghĩ cho thiếp chút nào hay không?” Thẩm Yên gào lênVô Ngôn cực kỳ đau đầu. Nữ nhân này sao trở nên phiền phức, rắc rối như vậy. Y cưới nàng cũng chỉ là vẻ ngoài, nàng muốn tiếp cận y làm gì. Y thân là một hoạn quan, y có cái gì cho nàng mà nàng cứ như con mèo muốn đớp lấy con cá vàng trong hồ nước, dù mèo vốn sợ nước. Như nàng là lửa, hắn là băng, mãi mãi không thể gần nhau, mà nàng cứ quấy nhiễu hắn không ngừng.
“Đủ! Nàng trở về đi!” Vô Ngôn trực tiếp ném nàng ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Thẩm Yên dậm chân, nghiến răng kèn kẹt, đỉnh đầu tức xì khói.
Mặt đường vẫn còn ẩm ướt sau trận mưa đêm qua. Vô Ngôn thức dậy đang đợi người hầu vào hầu hạ. Y như cũ, vươn tay để tỳ nữ giúp mình thay y phục. Nữ tử sau lưng không nhanh không chậm sờ soạng một vòng quanh thân Vô Ngôn. Cảm thấy hành động có chút kỳ lạ so với mọi khi, Vô Ngôn quay lại, nhìn thấy trước mắt Thẩm Yên đang tươi cười đến ngọt ngào
“Nàng…nàng làm gì vậy?” Vô Ngôn thối lui, tay vô thức che lại ngực áo đang hở raThẩm Yên chỉ mới trông thấy chút ít da thịt tươi mát, y đã vội vã che lại, chậc miệng tiếc nuối. Vô Ngôn đỏ mặt, tía tai phát cáu
“Thẩm Yên!”
“Phu quân gọi thiếp!” Thẩm Yên xem nhẹ thái độ của y “Để thiếp giúp chàng thay y phục”
“Không cần, nàng đi ra. Việc này có nha hoàn phụ trách”
“Không được! Trước đây không cần biết thế nào, hiện tại ta là thê tử của chàng. Ta không muốn có bất kỳ nữ tử nào khác chạm vào chàng” Thẩm Yên kiên quyết, khẳng khái bộc lộ chủ quyền của mình
“Nàng…”
“Phu quân, từ giờ mọi sinh hoạt của chàng, thiếp sẽ phụ trách”
“Làm càn! Lần trước chưa đủ cho nàng hiểu rõ vấn đề sao?” Vô Ngôn quắc mắt
“Lần trước ta cũng chẳng làm gì sai. Là chàng tự định tội. Bây giờ ta nói thẳng, chàng cũng đừng trách ta không báo trước” Thẩm Yên nhìn thẳng ánh mắt muốn giết người của Vô Ngôn.
Nàng không việc gì phải sợ, tấm lòng của nàng dành cho hắn sáng như trăng rằm. Chỉ có lòng hắn hóa băng giá, không chịu thẩm thấu. Vậy nàng chỉ còn cách dùng ngọn lửa của chính mình để hòa tan.
“Thẩm Yên! Ta cảnh cáo nàng không được bước đến đây!”
Thẩm Yên mặc kệ, từ từ tiến lên muốn lột sạch đồ trên người y. Vô Ngôn điểm chỉ, khiến toàn thân nàng bất động. Muốn đấu với người có võ, nàng nằm mơ giữa ban ngày.
“Chàng… chàng làm gì thiếp vậy?” Thẩm Yên cố hết sức vẫn không sao dịch chuyển được thân thể.
Quay ra sau lưng Thẩm Yên, Vô Ngôn chỉnh trang y phục, lúc rời khỏi phòng đắc ý nhìn nàng một cái
“Xem làm sao nàng chạm được vào bổn tọa”
“Bách Lý Vô Ngôn, ngươi mau giải huyệt đạo cho ta. Vô Ngôn, ngươi mau đứng lại!”
Mặc cho Thẩm Yên gào thét, Vô Ngôn vẫn ung dung bỏ đi. Nàng đứng chết trân hai tiếng sau huyệt đạo mới được giải. Tay chân bủn rủn, quỵ xuống nền nhà.[Tên Vô Ngôn khốn khiếp. Dám giở trò với bổn cô nương] Thẩm Yên thầm rủa trong lòng.Đến chiều Vô Ngôn trở về, Thẩm Yên mang bộ mặt tươi cười đón chào hắn “Phu quân, chàng trở về rồi!”
Vô Ngôn vẫn nhận ra một tia không phục trong đáy mắt. Hắn cười thầm trong bụng. Cảm giác chọc giận sư tử cái, tư vị vui vẻ làm sao. Dù vậy, trước mặt mọi người, Vô Ngôn vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng cao ngạo. Hắn không xem nàng vào mắt, thẳng thừng bỏ điTừ ngày có Thẩm Yên, Vô Ngôn tránh nàng như tránh tà. Về phủ đã chui vào thư phòng, cơm nước cũng dùng tại đó.
Tần Hoài Tú sắp xếp đồ ăn bỏ vào khay, định mang tới thư phòng, lại bị Thẩm Yên chặn lại
“Tần đại nương, người vất vả rồi! Để ta thay người mang lên cho phu quân”
Tần Hoài Tú sợ xanh mặt. Thẩm Yên có thể không bị phạt, nhưng bà chỉ là hạ nhân. Một lần kia đã đủ khiến ba hồn bảy vía thất kinh, có cho gan hùm, bà cũng không dám tái phạm.
“Phu nhân, người đừng làm khó lão nô!”
“Tần đại nương, ta chỉ muốn mang đồ ăn cho phu quân, đến cả việc này cũng không được sao?” Thẩm Yên buồn bựcTần Hoài Tú không biết phải làm sao, nhìn Tịnh Lan cầu cứu
“Cứ để phu nhân mang đi! Mạng của bà cũng là do phu nhân lấy về. Phu nhân đã nói thế, chắc chắn sẽ không có việc gì” Tịnh Lan lên tiếng nhắc nhở
“Đúng đúng, Tần đại nương chớ lo. Cùng lắm ta chết với bà”
Tần Hoài Tú há hốc miệng mồm. Có ai như nữ chủ nhân nhà bà. Chuyện sống chết mà nói dễ dàng như làm bể cái bát này thì có cái bát kia thay thế không bằng.
Tịnh Lan nhận lấy khay đựng đồ ăn từ tay Tần Hoài Tú, theo sau Thẩm Yên đến thư phòng. A Tang và A Kỳ hôm này đều túc trực bên ngoài. Trông thấy phu nhân, chấp tay hành lễ.
“Hai vị hộ vệ không cần đa lễ. Ta đem đồ ăn cho phu quân, cảm phiền hai vị hộ vệ thông báo một tiếng”
A Tang trao đổi bằng ánh mắt với A Kỳ. Hai người tuy không phải anh em ruột thịt, nhưng liếc mắt một cái cũng hiểu đối phương muốn nói gì. A Kỳ là người đi vào thông báo, một lát sau trở ra, truyền lời
“Phu nhân cứ đưa cơm cho thuộc hạ. Chủ nhân nói phu nhân không cần phải vào”
Thẩm Yên đáp lại bằng nụ cười rất mực duyên dáng, lớn giọng “Vậy cảm phiền hai vị ca ca chăm sóc phu quân tốt một chút. Còn đây là chút đồ, ta làm riêng cho hai người. Đây là thành ý của ta, hai vị hộ vệ đừng từ chối. Nhờ hai vị ca ca nhắn lại là chúc phu quân ăn ngon miệng, ngày mai ta lại tới”
Rõ ràng nàng cố ý nói to cho chủ nhân nghe thấy, còn cần bọn hắn truyền lời. Sau khi Thẩm Yên rời đi, A Tang mang khay đồ ăn của Vô Ngôn, A Kỳ theo sau tay cầm một khay khác, chính là đồ ăn mà Thẩm Yên làm cho họ.
“Đây là cái gì?” Vô Ngôn làm như vô tình trông thấy, biết rõ vẫn cố hỏi
“Chủ nhân, đây là đồ ăn phu nhân làm cho bọn thuộc hạ” A Kỳ thành thật trả lời
“Mở ra!” Vô Ngôn ra lệnhA Kỳ nghe theo, mở từng ngăn một. Ngăn thứ nhất đựng dĩa gỏi tôm nộm hoa chuối. Ngăn thứ hai là dĩa trứng cuốn thành bông hoa rất sinh động. Ngăn cuối vừa hé mở đã dậy lên mùi hương thơm lừng của cá chiên xù rước mắm tỏi.
Lần trước khi Thẩm Yên trổ tài trù nghệ, bọn hạ nhân trong phủ được dịp chiêm ngưỡng vị mĩ ẩm thực. Tuy không được ăn miếng nào, chỉ nhìn, chỉ ngửi đã khiến nhiều người tấm tắp khen ngợi. A Tang, A Kỳ lần này có diễm phúc là những người đầu tiên thưởng thức đồ ăn của phu nhân. Quả là may mắn trong đời.
Nhìn lại mấy món tẻ nhạt trong khay đồ ăn của chủ nhân, A Tang, A Kỳ khẽ giật mình. Dù biết chủ nhân không phải kén cá chọn canh, không ăn uống cầu kỳ, nhưng nếu so hai loại đồ ăn này, đồ ăn của phu nhân vừa bắt mắt, lại tràn đầy hương vị. Không khác nào nói đồ ăn của chủ nhân thật khó nuốt. A Tang tinh ý liếc thấy đôi mày khẽ chau lại của Vô Ngôn, dành lấy đồ ăn trên tay A Kỳ đặt trên bàn .
“Chủ nhân, hay là người dùng đồ ăn này đi. Chỗ đồ ăn kia, bọn thuộc hạ mang đi nhé!”
Vô Ngôn ho khan một tiếng, che dấu biểu tình xám xịt trong lòng, cất giọng lãnh đạm “Không cần. Các ngươi mang ra ngoài ăn đi. Ta không thích đồ ăn quá mặn”
A Kỳ mừng thầm trong ruột, vội vàng giựt lại đồ ăn, bỏ ra ngoài. A Tang nhìn theo tức nghẹn cho tên đầu heo kia. Đồ của phu nhân mà hắn cũng dám ăn.
Vô Ngôn nhìn khay đồ ăn nhạt nhẽo, lại nghĩ đến mấy món ăn đầy mĩ vị kia, không hiểu sao nuốt không trôi, ăn được vài miếng lại thôi.
Danh Sách Chương: